Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2022] Vào một buổi sáng đầy nắng những ngày đầu xuân năm 1997, trong lúc tôi đang dâng hương cho Bồ Tát, thì cô Thẩm hàng xóm đứng trước cửa nhà tôi và nói: “Bây giờ người ta không còn thờ Phật nữa, mà họ tu Phật.”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Tôi có thể tu ở đâu?”

Cô ấy đáp lại: “Hãy ra công viên, ở đó có các học viên Pháp Luân Công [còn lại là Pháp Luân Đại Pháp]. “Ồ, các học viên Pháp Luân Công tu thành Phật.”

Tôi lấy xe đạp, chạy ra công viên và tìm được điểm luyện Pháp Luân Công. Việc đầu tiên tôi làm là lấy một cuốn Chuyển Pháp Luân và học cách luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Sau khi đọc hết bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã trả lời mọi thắc mắc của tôi trong 10 năm thực hành Phật giáo.

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi sau khi tôi luyện công được hơn 10 ngày. Các đốt sống ở thắt lưng của tôi có các vết nứt không nhìn thấy được, chúng có thể gây ra các cơn đau dữ dội và khiến tôi không thể cúi xuống để buộc dây giày. Ngoài ra tôi còn bị như mất ngủ, hồi hộp và trầm cảm. Chỉ sau 10 ngày tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng khi đi bộ, và da dẻ hồng hào. Tôi cảm thấy rất vui và quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Luyện công trong sân của Sở Cảnh sát

Vào khoảng trưa ngày 20 tháng 7 năm 1999 có hai cảnh sát đến nơi làm việc của tôi. Họ không nói gì cả mãi cho đến khi tôi tan làm. Sau đó, họ nói rằng tôi phải đi cùng họ đến đồn cảnh sát. Cảnh sát trưởng đã đọc cho tôi nghe bản tin về Pháp Luân Công từ một tờ báo ngày hôm đó. Tôi không sợ và nói với ông ấy rằng: “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công, tu tâm để trở thành người tốt, cải thiện sức khỏe và có cuộc sống gia đình hòa thuận. Ở điểm luyện công của chúng tôi có những học viên từng bị bệnh ung thư, liệt nửa người, đau tim, và đã khỏi bệnh, tiết kiệm được rất nhiều tiền cho đất nước, bản thân và cả gia đình của họ. Chính phủ nên cảm ơn Pháp Luân Công thay vì cấm môn tu luyện. Pháp Luân Công chẳng có gì sai. Chính phủ mới sai.”

Tối hôm đó họ không cho tôi về nhà, nên tôi đã ngồi đả toạ ở đó. Ngày hôm sau, tôi ra sân ở sở cảnh sát để luyện công theo thời gian luyện công hằng ngày. Cảnh sát chỉ ngồi đó theo dõi tôi. Sau khi tôi luyện xong bài công pháp thứ nhất, và chuẩn bị luyện bài công pháp thứ hai, thì cảnh sát trưởng đã vội chạy xuống lầu, túm lấy tay tôi và hét lớn: “Sao bà dám luyện công ở đây.”

Tôi trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi thân tâm khỏe mạnh, dạy tôi nghĩ cho người khác trước và sống vị tha. Tôi không thể từ bỏ việc tu luyện Pháp Luân Công!”

Sau hai ngày nói chuyện với các cảnh sát về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp cùng nhiều điều kỳ diệu mà tôi đã được trải nghiệm tại điểm luyện công, tôi đã có thể đường đường chính chính bước ra khỏi đồn cảnh sát và về nhà.

Mọi người không thể phạm tội chống lại Đại Pháp

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái trẻ khi đang đi xe buýt. Một trong số họ nói: “Cách đây vài ngày tôi có đến Hồng Kông, và thấy các học viên Pháp Luân Công đang tặng tờ rơi tại tất cả các địa điểm danh lam thắng cảnh mà chúng tôi đến.”

Cô gái còn lại đáp: “Người dẫn đoàn bảo với chúng tôi rằng họ được trả tiền để làm việc đó.”

Tôi nghĩ mình nên nói cho họ biết sự thật, vì vậy tôi đã tử tế nói với họ rằng: “Người hướng dẫn viên đó đã nói sai. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã dùng tiền của mình để làm tài liệu và tặng cho du khách, để mọi người có thể minh bạch chân tướng. Nhiều người ở Trung Quốc đã nhận được tài liệu Pháp Luân Công và các đĩa CD miễn phí, do các học viên Pháp Luân Công dùng tiền tiết kiệm của họ để làm.”

Hai cô gái trẻ đã ngừng nói.

Một người đàn ông ngồi ở giữa xe buýt nói điều gì đó không tốt về Sư phụ và tôi cũng đã ân cần nói lại với ông ấy rằng: “Sư phụ của tôi chưa từng bao giờ yêu cầu tôi phải đưa một xu nào.” Tôi không thể cho phép mọi người phạm tội chống lại Đại Pháp và Sư phụ, vì vậy tôi đã nhắm mắt lại và phát chính niệm để loại bỏ cựu thế lực đang thao túng mọi người trên xe buýt. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình thật to lớn, và tất cả mọi người trên xe buýt đều im lặng, ngoài trừ tiếng cửa đóng mở khi đến trạm dừng.

Giảng chân tướng trong trại lao động

Vì được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi muốn chia sẻ vẻ đẹp của Đại Pháp đến cho mọi người. Tuy nhiên, tôi đã bị tố giác với chính quyền và bị đưa đến một trại lao động trong một năm. Tôi không được phép nói chuyện với mọi người trong trại, nhưng tôi thường tìm thấy cơ hội để nói với những người mà tôi gặp.

Các lính canh thay phiên nhau ép tôi từ bỏ đức tin của mình, nhưng tôi lại giảng chân tướng cho họ từng người từng người một. Tôi nói cho họ nghe rằng Đại Pháp đã được truyền đến hơn 100 quốc gia trên thế giới và nhận được hàng nghìn giải thưởng từ các quốc gia khác nhau. Bên cạnh đó còn có các bác sĩ, học giả và các quan chức cao cấp cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một lính canh đã hỏi tôi lý do tại sao tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là rất tốt, và tôi đã trả lời rằng: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là điều vinh dự nhất mà tôi từng làm trong đời.”

Một lính canh khác nói rằng da của tôi rất mềm và đẹp, và hỏi xem tôi đã dùng loại kem trang điểm nhãn hiệu gì vậy. Tôi nói rằng: “Tôi đã ở đây gần cả năm rồi. Tôi làm gì có kem dưỡng da để mà dùng chứ? Ngoài ra thức ăn được cung cấp cũng chẳng có chất dinh dưỡng gì. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể làm cho da của người tu trở nên hồng hào, và thân thể họ trẻ ra. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, sắc mặt của tôi xanh xao, và mắc rất nhiều chứng bệnh. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!“

Một sỹ quan nói rằng cô ấy đã từng vượt qua kỳ thi công chức vào năm 1999, nhưng không ngờ cuối cùng lại làm phải làm việc trong một trại lao động. Toàn bộ những gì cô ấy được dạy ở trại lao động chỉ để nói rằng Pháp Luân Công xấu như thế nào. Cô ấy nói rằng mình đã làm vô vàn điều xấu, và tin rằng bản thân sẽ bị quả báo. Cô ấy đã bị xảy thai và bị chồng bỏ.

Tôi đã bảo với cô ấy rằng đừng đàn áp Pháp Luân Công nữa, vì bất kỳ ai làm vậy cũng sẽ bị trừng phạt, cuộc bức hại tà ác không chỉ là cuộc bức hại nhắm vào các học viên Pháp Luân Công mà là tất cả những ai tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đều là nạn nhân. Đó là lý do tại sao các học viên Pháp Luân Công nói lên sự thật ngay cả khi họ có nguy cơ bị bắt, bị kết án, bị tra tấn hoặc bị giết để lấy nội tạng.

Gần đến ngày tôi được thả, một lính canh nữ đã cầu xin tôi: “Nếu chị không bị “chuyển hóa”, tôi sẽ trượt trong kỳ đánh giá năm nay, và có thể chị sẽ không được thả.”

Tôi bình tĩnh trả lời cô ấy: “Tôi sẽ rời khỏi đây bằng cách này hay cách khác.”

Khi cô ấy hỏi tôi rằng, chị sẽ làm thế nào, tôi đã tự tin trả lời: “Tự tôi đi ra hoặc là được đưa ra.”

Tôi bị đưa vào phòng biệt giam, và có tới bốn tù nhân canh gác mỗi ngày. Trong ngày tôi bị bắt phải ngồi trên một chiếc ghế nhựa nhỏ được đặt ở giữa buồng giam, và mặt nhìn ra cửa chính, với cửa sổ mở phía sau lưng tôi. Điều giữ cho tâm tôi được bình an vượt qua những ngày tháng này đó là đọc thuộc lòng Pháp của Sư phụ.

Ngay khi tôi quay lại nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một tia sáng xuất hiện trên bầu trời. Xung quanh ánh sáng ấy là những tia sáng đủ màu, tia sáng càng lúc càng cao. Tôi nói với hai tù nhân đang canh giữ tôi: “Nhìn kìa!”

Một trong hai tù nhân hét lên đầy phấn khích: “Nó đã hiển linh. Thần Phật đã hiển linh.”

Chỉ vài giây sau, chùm ánh sáng chuyển thành một cái cầu vồng lớn, điểm đầu của nó nằm ở phía đông nam và phủ qua tòa nhà của trại lao đông nơi tôi đang bị giam giữ.

Người tù nhân còn lại hô lớn: “Chà! Cầu vồng lớn ghê!”

Tôi vui sướng đến mức khóc đẫm nước mắt. Vì tôi thường nói cho các tù nhân nghe về vẻ đẹp của Đại Pháp, lần này chúng tôi đã cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc thần kỳ này.

Được Sư phụ bảo hộ, tôi đã có thể đường đường chính chính bước ra khỏi trại lao động và hai nữ cai ngục hộ tống tôi ra ngoài đã rơi nước mắt.

Chị đã được Thần bảo hộ

Trên một chuyến xe buýt đường dài, tôi đã giảng chân tướng cho các hành khách ngồi gần tôi. Họ đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đã làm tam thoái.

Tôi đã đưa cho mỗi người một chiếc USB và một tấm bùa. Khi xe buýt đến gần đường cao tốc, một người đàn ông nói: “Tất cả mọi người xuống xe và chuẩn bị sẵn thẻ căn cước để kiểm tra.”

Khi các hành khách xuống xe, tôi giữ bình tĩnh và cầu xin Sư phụ bảo hộ. Tôi nói với người đàn ông ngồi sau lưng tôi: “Nếu tôi không thể lên xe lại, vui lòng giữ giúp tôi hành lý và cái túi này.” Ông ấy nhờ cô con gái ghi lại số điện thoại của tôi.

Khi đến lượt tôi xuống xe, tôi chậm rãi tiến về phía cửa xe buýt, bước một chân xuống đất. Người đàn ông phụ trách nói: “Tất cả mọi người lên xe lại, và ngồi xuống. Sau khi kiểm tra xong xe buýt sẽ đi.”

Vì tôi chưa kịp xuống xe, nên chỉ nghe được loáng thoáng mấy lời của anh ấy nói. Tôi liền lập tức quay trở lại chỗ ngồi của mình. Người đàn ông ngồi sau lưng tôi nói: “Thật thần kỳ! Thần đã bảo hộ chị!” Trong tâm tôi biết rằng chính Sư phụ đã bảo hộ mình.

Trong suốt hơn 20 năm tu luyện, tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ trân quý tôi hơn cả chính bản thân tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/29/444470.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/10/203433.html

Đăng ngày 16-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share