Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 01-08-2022] Phụ thân của tôi năm nay 90 tuổi, từ nửa cuối năm 2020, ông đã không thể tự chăm sóc bản thân. Là con một, tôi có trách nhiệm chăm sóc cha. Sau một vài tháng, sức khỏe của ông giảm sút nhanh chóng và ông phải đi vệ sinh tại giường, đeo ống thông tiểu và truyền tĩnh mạch mỗi ngày. Vào năm 2021, ông không truyền tĩnh mạch nữa nhưng phải uống thuốc giảm đau. Tôi bảo ông hãy niệm 9 chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” cơn đau của ông đã giảm đi rất nhiều. Nhưng ông vẫn cần có người chăm sóc mỗi ngày.

Tình huống này đã can nhiễu đến việc hộc Pháp luyện công của tôi, tôi đã phát chính niệm thanh trừ can nhiễu nhưng hiệu quả rất hạn chế. Sau khi hướng nội, tôi ý thức ra rằng can nhiễu chỉ là nguyên nhân bên ngoài, nguyên nhân bên trong là tôi đã không chú tâm trong khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi chỉ làm các việc một cách qua loa hình thức.

Lúc này tôi nhớ đến sự việc mà một đồng tu từng kể cho tôi. Chồng cô ấy là công nhân khai thác mỏ và người chủ đã không trả lương cho công nhân trong một thời gian dài. Hai vợ chồng thậm chí không có đủ tiền để mua gạo. Đồng tu hoàn thành các việc mình cần làm, sau đó ngồi song bàn học Pháp. Chồng cô rất ngạc nhiên khi thấy cô có thể bình thản đọc Pháp như vậy trong khi họ thậm chí không có đủ thực phẩm để ăn. Cô ấy trả lời rằng dù ở tình huống khó khăn đến đâu cũng vẫn phải nghiêm túc học Pháp, bởi vì suy nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng, nói xong cô tiếp tục học Pháp, trong khi chồng cô vẫn bối rối đi ra đi vào.

Sau khi học Pháp xong, cô ấy bảo chồng tới mỏ khai thác để nhận lương. Anh ấy không tin, nhưng cũng không tranh cãi về điều đó. Khi anh ấy đến nơi, lãnh đạo nói rằng anh đến rất đúng lúc, họ nghe nói về gia cảnh của anh khó khăn không có gạo để ăn nên đã thanh toán trước tiền lương cho anh để anh có thể mua thực phẩm. Biết tin này, những công nhân khác cũng đến mỏ để nhận lương. Nhưng người lãnh đạo đã không còn ở đó nữa.

Tình huống này đã giúp tôi hiểu rằng việc chăm sóc cha tôi không ảnh hưởng đến việc học Pháp của tôi. Tôi chăm sóc cha tôi vào buổi sáng và bật những bài hát do các học viên Đại Pháp sáng tác cho ông nghe. Tôi nhắc ông niệm 9 chữ mỗi ngày. Sau đó, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công. Ban đầu khá khó khăn, nhưng với sự quyết tâm và tăng cường phát chính niệm, mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Việc học Pháp một cách nghiêm túc đã giúp tôi vượt qua những quan niệm người thường và cái gọi là khổ nạn. Ví dụ, hàng xóm của chúng tôi đã lắp đặt camera giám sát, một đồng tu đã gợi ý rằng tôi nên dùng gậy xoay camera về hướng khác để nó không giám sát được những người đến nhà tôi.

Sau khi đồng tu rời đi, tôi nhớ lại điều mà Sư phụ đã giảng:

“Đối với người luyện công mà xét, thì ý niệm chỉ huy công năng người ta để thực hiện các việc; còn đối với người thường mà xét, thì ý niệm chỉ huy tứ chi, các giác quan để làm các việc.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không xoay chiếc camera mà chỉ xuất ra niệm rằng nó sẽ không hoạt động và gặp trục trặc. Ba ngày sau, có hai người đến lấy camera xuống. Khi đi ngang qua chiếc camera, tôi thấy họ gỡ chiếc camera xuống. Có người hỏi tại sao họ lại gỡ camera. Họ trả lời rằng vì người yêu cầu họ lắp camera không trả tiền như đã hứa.

Ngay sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, cuộc bức hại bắt đầu xảy ra. Tôi và gia đình vô cùng sợ hãi. Sau vụ “tự thiêu” ở Quảng trường Thiên An Môn, gia đình và người thân đã đe dọa ép tôi bỏ tu luyện. Chồng tôi thậm chí còn dọa sẽ ly hôn. Tôi vẫn quyết tâm tiếp tục tu luyện bất chấp mọi áp lực. Họ lo sợ ảnh hưởng đến bản thân và yêu cầu tôi chuyển đi nơi khác sống nếu tôi không chịu từ bỏ. Tôi đã đồng ý.

Vào mùa hè năm 2002, tôi ở cùng người họ hàng tại một trang trại trên núi. Tôi hái rau rừng và nấm để ăn. Tôi vẫn có thể học Pháp và luyện công, nhưng dần dần tôi kém tinh tấn hơn. Trong thời gian đó, tôi đã trở nên quen thuộc với khu vực này.

Vào mùa thu năm 2004, tôi trở về nhà và tham gia nhóm học Pháp tại địa phương của chúng tôi và tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng. Vào cuối năm 2004, cuốn Cửu Bình Cộng sản đảng đã được xuất bản. Đến năm 2006, về cơ bản chúng tôi đã phân phát sách cho toàn bộ người dân trong khu vực của chúng tôi.

Tôi đã liên lạc với một học viên mà tôi gặp khi ở trang trại. Cô ấy nói với tôi rằng họ chỉ phân phát cửu bình cho một vài nơi trong khu vực của họ. Chúng tôi quyết định rằng cô ấy sẽ phát tờ rơi và hỗ trợ tài chính, còn tôi sẽ vẽ bản đồ khu vực và nhờ ba học viên khác phân phát tài liệu. Bằng cách này, chúng tôi có thể bao phủ toàn bộ khu vực này.

Mục đích tôi khi viết về trải nghiệm này là để chỉ ra rằng, khi chúng ta không tinh tấn và bị tách ra khỏi chỉnh thể, chúng ta cần phải nhanh chóng quay lại và bắt kịp chỉnh thể. Sư phụ sẽ cho chúng ta cơ hội để bù đắp những lỗi lầm của mình, nhưng chúng ta phải nắm lấy những cơ hội đó.

Tôi cũng muốn chia sẻ với những học viên kém tinh tấn, bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giữ, hoặc đang trải qua khổ nạn, hoặc có thể cảm thấy nghi ngờ liệu Sư phụ có còn đang quản họ hay không, rằng đừng nghĩ như vậy, đây chính là điều mà cựu thế lực muốn chúng ta nghĩ.

Chúng ta nên bình tĩnh hướng nội để xem nguyên nhân gốc rễ là gì và chúng ta cần loại bỏ những chấp trước nào. Chúng ta phải học Pháp nhiều hơn, loại bỏ chấp trước, đề cao tâm tính của mình, và không chỉ qua loa hình thức.

Các học viên đều tu luyện bản thân bằng cách trải qua các khổ nạn và các hình thức can nhiễu khác nhau. Đây là những cơ hội tuyệt vời giúp chúng ta tiến về phía trước.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/1/442974.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/17/204346.html

Đăng ngày 28-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share