Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-08-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 63 tuổi, bắt đầu tu luyện vào tháng 9 năm 2012.
Trước 20 tháng Bảy, 1999 khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân và cảm thấy cuốn sách đó rất quý giá. Tuy nhiên, do ngộ tính kém, và vì lúc đó tôi đang tự kinh doanh, nên cảm thấy mình thiếu thời gian. Vì vậy tôi đã không bắt đầu tu luyện, nhưng đã đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cho chị tôi, một người có sức khỏe kém. Nhận được sách chị ấy đã rất vui mừng. Dù lúc ấy không tu luyện, tôi hoàn toàn tin rằng Đại Pháp rất diệu kỳ.
Hơn mười năm trôi qua tôi mới quyết định tu luyện Đại Pháp.
Mẹ tôi đã qua đời vào 12 tháng 8 năm 2012. Bà đã sống nhiều năm cùng tôi, và sức khỏe rất tốt. Nhìn thấy bà trong quan tài trước khi được hỏa táng nhanh khiến tôi choáng váng. Nó xảy ra quá bất ngờ. Sao bà bỏ chúng tôi lại nhanh quá vậy? Tôi nghĩ rằng làm người thật quá đau khổ. Vì vậy, tôi đã nói với chị gái vốn tu luyện của mình, “Làm người thật đau đớn, và quá mệt mỏi! Em không muốn làm người chút nào nữa!” Chị ấy đáp, “Vậy sao em không tu luyện Đại Pháp cùng với chị?”
Đó là cách mà tôi đã quay lại tu luyện Đại Pháp. Tôi hiểu rằng tu luyện sẽ khiến tôi được phản bổn quy chân. Tôi biết mình đã bỏ phí quá nhiều thời gian, vì vậy tôi đã quyết tâm học Pháp và luyện công nhiều hơn–bất cứ khi nào có thời gian, tôi luyện năm bài công pháp hai lần một ngày, đặc biệt bài tĩnh công đả tọa, tôi đã chuyển từ ngồi đơn bàn sang ngồi song bàn trong thời gian ngắn. Trong tư thế song bàn, tôi đã ngồi được vài phút lên đến nửa tiếng, rồi cuối cùng có thể ngồi được một tiếng và mười phút.
Ban đầu tôi đã buộc chân mình lại để duy trì được thế song bàn. Dù đau cỡ nào, tôi đã không tháo chân ra. Với nước mắt và mồ hôi chảy dài trên mặt, rất khó mà nhẫn chịu được. Tuy nhiên, tôi chỉ nhớ những lời Sư phụ đã giảng,
“Viên mãn đắc Phật quả
Cật khổ đương thành lạc”
Tạm dịch:
Viên mãn đắc
Phật quả Lấy chịu khổ làm vui
(“Khổ kỳ tâm chí,” Hồng Ngâm)
Với nghiệp của mình, sao tôi có thể đạt đến viên mãn nếu tôi không chịu khổ chứ!
Trong thời gian đó Sư phụ đã nhiều lần hiện ra trước mặt tôi. Một vài lần tôi cảm thấy ngài đã làm quán đỉnh cho tôi, bởi tôi đã cảm thấy một luồng ấm áp thông thấu toàn thân mình. Tôi cũng nhìn thấy một tòa sen lớn, thực sự rất đẹp. Tôi đã được trải nghiệm tất cả những điều kỳ diệu được đề cập trong Chuyển Pháp Luân. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình.
“Chị đã thay đổi rất nhiều!”
Những người thân đã nói với tôi, “Chị đã thay đổi rất nhiều.” Trước đây, tôi rất nóng tính, hay đòi hỏi, và tôi không hòa thuận với bố mẹ chồng. Chồng tôi và tôi thường gây lộn với nhau. Điều này cuối cùng dẫn đến việc chồng tôi ngoại tình và ly dị tôi. Vào thời điểm đó, tôi không có chút quyến luyến nào với chồng mình, chỉ có oán hận.
Trong gia đình, tôi cũng bộc lộ một sự oán hận mạnh mẽ đối với em gái. Một lần, em trai và em gái tôi hết gạo. Em gái tôi muốn vay tôi bảy tệ để mua một túi bột bắp. Nhưng tôi đã từ chối nó ngay lập tức. Hơn nữa, tôi đã nói nhiều lời cay nghiệt với nó, khiến nó bật khóc. Việc này xảy ra đã lâu rồi, nhưng trong một thời gian dài tôi cảm thấy hả dạ vì đã làm nó phải khóc. Đó là cách tôi từng hành xử!
Sau khi tôi đắc Pháp và bắt đầu tu luyện, với việc liên tục học Pháp và hướng nội, tôi bắt đầu nhận ra ngày một rõ hơn rằng mình từng là một người tồi tệ. Tôi vô cùng xấu hổ.
Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mẹ chồng cũ đã gọi cho tôi, bởi bố chồng cũ đang bệnh nặng, nhưng bà không đủ tiền để chi trả viện phí cho ông. Bà đã mất một ngày đi hỏi các nơi để vay tiền, nhưng cuối cùng bà chỉ vay được 1.000 Tệ. Bà có bốn con trai và ba con gái, nhưng không ai trong số họ muốn giúp bà, mặc dù bà đã hứa sẽ trả lại tiền cho họ.
Tôi nói ngay với bà ấy rằng tôi sẽ đưa bà 10.000 Tệ và rằng bà không cần phải trả lại tôi. Bà đã rất kinh ngạc mà không thể thốt nên lời. Trước đây thì không thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ đưa cho bà ấy 10.000 Tệ. Hơn thế nữa hiện chồng tôi và tôi đã ly hôn. Điều bà ấy cũng không biết là tài chính của tôi cũng rất eo hẹp, và việc dành ra 10.000 Tệ cho bà ấy không phải là việc dễ dàng. Nhưng vì tôi là một người tu luyện, tôi muốn làm một người tốt và không muốn hành xử như trước đây. Đây là uy lực của Đại Pháp. Đại Pháp đã biến đổi tôi!
Việc này thực sự đã gây ra một sự náo động trong gia đình chồng tôi. Họ nhận ra rằng tôi đã thay đổi rất nhiều, tốt hơn, sau khi tu luyện Đại Pháp. Họ thực sự kính trọng Sư phụ vì đã khiến tôi thành một đệ tử tuyệt vời như vậy.
Lần khác, tôi biết cháu trai tôi không thể trả được một món nợ, nên tôi đã chuyển 1.000 Tệ cho cháu qua em gái tôi. Tôi dặn em tôi không để cho cháu biết, vì tôi không có ý cần cháu phải trả lại tiền cho tôi. Tôi từng không hòa thuận với em gái, nên con trai em ấy cũng không ưa tôi. Cháu từng nhiều lần chế nhạo và mỉa mai tôi, và không bao giờ liên hệ với tôi. Nhưng giờ thì khác rồi. Vì tôi đã học Đại Pháp, tôi nghe theo điều Sư Phụ giảng về việc luôn nghĩ cho người khác trước. Những người biết tôi trước đây đều biết rằng tôi rất chấp vào lợi ích cá nhân. Giờ đây trong tâm tôi chỉ có Đại Pháp, và tôi đã buông bỏ được tư lợi. Tôi cũng giúp đỡ tài chính cho các học viên thuê luật sư bào chữa trong các vụ án pháp lý của họ, và cũng đem gạo, quần áo và tiền cho các học viên mới ra khỏi tù và có khó khăn tài chính. Tôi cảm thấy từ khi đắc Đại Pháp, tôi là người giàu có nhất trên thế gian này.
Cháu gái tôi
Thời thơ ấu cháu gái tôi thường xuyên đau ốm. Cháu bị bệnh phổi nặng phải tiêm thuốc thường xuyên. Vì căn bệnh của mình, cháu có quầng thâm quanh mắt. Mọi người gọi cháu là “mắt gấu trúc”. Khi cháu năm tuổi nhìn thấy tôi đang học Pháp, đột nhiên cháu nói: “Bà ơi, cháu cũng muốn luyện công.” Tôi nói, “Được. Nhưng cháu có chịu được khó khăn không?” Cháu gật đầu không chút do dự.
Đêm hôm ấy, tôi có một giấc mơ. Cửa trước nhà tôi mở. Một người đàn ông cao to, dắt một bé gái, bước vào. Nhìn thấy tôi, ông ấy đặt bàn tay nhỏ của bé vào tay tôi, rồi quay người rời đi.
Tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng đó hẳn là Sư phụ đang điểm hóa rằng tôi hãy chăm sóc tốt cháu gái mình. Cháu thực sự có thể chịu được nhiều khó khăn. Một lần, khi cháu đang luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, cháu ngủ gật và ngã xuống đất. Nhưng cháu đã không khóc. Thay vào đó, cháu đã đứng dậy và luyện tiếp. Cháu cũng rất kính trọng Sư phụ. Chẳng hạn như, cháu thường đặt trái cây lên bàn thờ dâng Sư phụ trước tiên.
Đương nhiên là có những khảo nghiệm tâm tính đối với cháu. Một năm nọ, ông của cháu đến đón Tết Nguyên đán cùng với chúng tôi. Ông lôi ra 500 Tệ, rồi yêu cầu cháu khấu đầu trước ông ấy, nói rằng sẽ cho cháu hết số tiền đó nếu cháu làm điều đó. Nhưng cháu gái tôi nói một cách cương quyết, “Cháu sẽ không bái lạy ông đâu, cháu chỉ làm vậy với Sư phụ của cháu thôi!”
Cháu gái tôi rất tinh tấn trong tu luyện. Nhờ thế, trong vòng sáu tháng cháu đã khỏi tất cả các bệnh. Ngay cả ông của cháu cũng kinh ngạc trước uy lực của Đại Pháp. Ông của cháu cũng thừa nhận Đại Pháp, và thường nghe nhạc Đại Pháp.
Hạnh phúc và gian khổ trên con đường cứu chúng sinh
Ngay sau khi tôi đắc Pháp, tôi biết rằng bà Yun (hóa danh) hàng ngày vẫn giảng chân tướng cho mọi người. Tôi hơi lo lắng, và cũng muốn làm theo. Tuy nhiên, tôi thì ít học, nên không có khả năng hùng biện trước người lạ. Phải làm gì đây? Tôi bắt đầu tập trước gương.
Một hôm, tôi chợt nghĩ mình nên tìm một người quen cũ. Thế là tôi đến thăm một người nhiều năm trước là hàng xóm của tôi hiện sống xa chỗ tôi 60 dặm. Tình cờ là con gái bà ấy vừa được nhận vào một trường đại học. Vì vậy, trước tiên tôi đưa bà ấy 200 Tệ để chúc mừng con gái bà, rồi bắt đầu giảng chân tướng cho bà ấy và cố giúp bà ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Nhưng thật không may, tôi nói không được rõ ràng và đến ngay bản thân tôi cũng không hiểu được. Do đó, bà ấy đã không thoái. Tôi rất thất vọng!
Sau đó tôi đã quyết định đi ra ngoài cùng bà Yun để giảng chân tướng cho mọi người. Ngay trước khi bà ấy bắt đầu giảng, tôi phát chính niệm. Sau một thời gian, tôi đã hiểu được phải nói như thế nào để giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, lần đầu tiên tôi tự mình giảng chân tướng, tôi đã nói với một người đàn ông, người đã chửi rủa tôi. Ông ta cũng rất bất kính đối với Đại Pháp. Khi rời đi, tôi đã khóc cả quãng đường về nhà. Không phải vì tôi cảm thấy có lỗi, mà là vì tôi tiếc là đã không thể cứu được ông ấy, và hơn thế nữa, tôi đã khiến ông ấy phạm tội với Đại Pháp. Tôi cảm thấy như mình thất bại và không thể ngừng khóc ngay cả sau khi đã về đến nhà.
Bằng việc học Pháp liên tục, tôi đã quyết tâm tu luyện một cách chắc chắn. Tôi đã có thể phát hiện ra nhiều chấp trước.
Sau một thời gian làm việc với bà Yun, cuối cùng tôi đã học được cách giảng chân tướng cho mọi người một cách hiệu quả. Đến lúc đó tôi không còn sợ hãi nữa. Chạm mặt bất kỳ ai, cho dù là ở chợ, hoặc trên đường, hay trên xe buýt, tôi đều nói với tất cả họ. Tôi nóng lòng muốn giúp mọi người thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Nếu cảm thấy là ngày hôm ấy mình chưa giúp được đủ người thoái, thì tôi vẫn chưa về nhà. Trên đường về nhà tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm những người mà tôi tin rằng có nhân duyên tiền định với mình.
Có một giáo viên nghỉ hưu sống tại huyện chúng tôi, trên 60 tuổi. Tôi đã từng gặp khó khăn khi giúp bà ấy thoái ĐCSTQ. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình phải cứu bà ấy. Mùa thu năm ngoài, tôi lên vùng núi và tình cờ gặp bà ấy.Vì chỉ có hai chúng tôi, nên tôi đã có thể giảng chi tiết về Đại Pháp cho bà ấy. Tôi bắt đầu từ việc Đông Âu đến Liên Xô đột ngột sụp đổ, và từ Công xã Paris đến ĐCSTQ. Bà ấy đã bị sốc, băn khoăn rằng tôi được đào tạo những gì vậy. Khi tôi nói với bà ấy rằng tôi mới chỉ học hết cấp hai, bà ấy nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Cuối cùng, bà ấy đã vui vẻ thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Từ đó, mỗi lần thấy tôi, bà ấy lại thân mật chào tôi, như thể là gặp một người trong gia đình vậy.
Một lần, vào một ngày năm 2020, cả bà Yun và tôi đang trên đường về nhà, chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông đi tập tễnh. Người ông ấy bị vẹo sang một bên, còn nước dãi thì chảy ra từ hai bên mép. Chúng tôi tiến đến và hỏi thăm tình hình của ông ấy, ông ấy nói rằng ông từng bị đột quỵ. Bà Yun bắt đầu giảng chân tướng cho ông ấy, và giúp ông thoái ĐCSTQ. Chúng tôi cũng tặng ông ấy một lá bùa hộ mạng. Ông ấy đã vui vẻ tiếp nhận sự thật. Vài ngày sau chúng tôi lại bắt gặp ông ấy trên con phố đó. Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, ông ấy đã gọi chúng tôi rất to. Khi nhìn thấy ông ấy, cả hai chúng tôi đều không thốt nên lời và không thể tin vào mắt mình – ông ấy không chỉ đang đi lại bình thường, mà còn đi rất nhanh. Ông ấy reo lên với chúng tôi, “Xin cảm ơn! Giờ tôi khỏe rồi! Giờ tôi khỏe rồi!” Nhìn thấy ông ấy phấn chấn vì được cứu, cả hai chúng tôi đều rất mừng cho ông ấy.
Việc giảng chân tướng cho mọi người không phải lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ. Tôi nhớ một lần vào năm 2020, khi bà Yun và tôi nói chuyện với một người, tôi nghe thấy một cậu bé gọi bằng điện thoại di động của cậu, “Có phải văn phòng cảnh sát không ạ? Có hai người Pháp Luân Công ở đây…” Chúng tôi ngay lập tức cảnh báo cậu ta không được làm như vậy nữa, rồi rời đi.
Lần khác, khi tôi giảng chân tướng trên phố, thì một người đàn ông hét to vào mặt tôi, “Bà đang nói gì vậy? Bà mà còn nói nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!” Lúc đó tôi hơi sợ, nhưng bà Yun lại chào ông ta với một nụ cười trên mặt, như thể là bà ấy gặp một người quen cũ. Bà ấy cũng nhìn ông ta một cách từ bi và an hòa. Ông ta đột nhiên trở nên im lặng. Sự việc này cũng khiến tôi nhận ra khoảng cách trong tu luyện giữa chúng tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi cảm thấy mình chưa đạt được những yêu cầu của Pháp, nhưng tôi ngộ rằng bất kể mình tu luyện thế nào, mình cũng nên báo cáo với Sư phụ.
Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/7/446855.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/19/203932.html
Đăng ngày 02-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.