Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-07-2022] Tôi thật may mắn đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp trong đời này, môn tu luyện đã thay đổi cuộc đời và tịnh hóa tâm tôi. Nhờ sự dẫn dắt của Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp, tôi đã có thể lội ngược dòng của thế giới nặng về vật chất này và trở nên thuần khiết như một bông sen.

Một buổi sáng, khi đang đường về nhà sau khi giảng chân tướng Đại Pháp, tôi bắt gặp một cặp vợ chồng đang đi dạo. Tôi chào người phụ nữ và khen bà ấy tính khí thật ôn hòa. Bà ấy cảm nhận được sự thiện lương của tôi và bắt đầu trò chuyện với tôi. Bà nói với tôi rằng bà 62 tuổi, và đã cùng chồng nghỉ hưu sau nhiều năm làm việc cho chính quyền thành phố. Tôi nói với bà ấy rằng tôi hơn bà ấy hai tuổi.

Bà ấy sững lại, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Sau đó, bà ấy lập tức gọi người chồng đang đứng phía sau và nói, “Nhìn bà ấy mới trông trẻ trung làm sao!” Bà ấy hỏi tôi làm sao có thể chăm sóc bản thân tốt như vậy. Tôi trả lời, “Tôi không chăm sóc gì, tôi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ trong lúc đi bộ cùng họ.

“Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chỉ muốn đi con đường của bà!”

Họ chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, tôi hỏi: “Ông bà đều là Đảng viên ĐCSTQ, phải không? Ông bà đã thoái Đảng chưa?” Bà ấy nói rằng bà đã thấy áp phích chân tướng có nội dung “Thoái đảng bảo bình an”, nhưng bà ấy không biết làm sao để thoái. Vì vậy, tôi đã giúp họ thoái và đề nghị họ hỏi xem con trai của họ có muốn thoái ĐCSTQ hay không.

Tôi đưa cho bà ấy hai ổ USB flash để đột phá phong tỏa Internet, một cho họ và một cho con trai họ. Tôi giải thích với cậu con trai rằng cậu ấy có thể vào trang web Đại Kỷ Nguyên để từ bỏ tư cách thành viên khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Miễn sao thành tâm tuyên bố thoái Đảng là được rồi. Tôi cũng nói rằng tôi hy vọng họ sẽ sử dụng phần mềm này để tìm hiểu thêm thông tin chân thực về Pháp Luân Đại Pháp.

Người phụ nữ xúc động nói: “Đối với tôi, gặp được bà thật là một cơ duyên. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi chỉ muốn đi theo con đường bà đang đi.“ Tôi giải thích, “Trời biết. Có lẽ chúng ta đã được an bài gặp nhau ngày hôm nay để bà có thể tìm hiểu chân tướng và đảm bảo an toàn cho bản thân khi tai kiếp ập đến.”

Tôi nói, “Đại dịch có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Chỉ cần thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ và thoái xuất khỏi ĐCSTQ là có thể tránh được bệnh dịch. Tôi cũng hy vọng bà sẽ chuyển những lời này đến cho bạn bè để họ có thể đảm bảo an toàn cho mình.” Người vợ nói sẽ nghe tôi, và nhắc tôi chú ý an toàn.

Sau đó, tôi nhớ lại những gì người phụ nữ đó đã đề cập về các áp phích chân tướng mà bà ấy thấy. Khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, đôi khi họ nói đã nhìn thấy thông tin về Pháp Luân Đại Pháp in trên tiền giấy, nhưng tôi chưa nghe nói gì về các tấm dán chân tướng. Một học viên khác sau đó đã giúp tôi triển khai một hạng mục để dán được nhiều áp phích hơn nữa.

Ban đầu, chúng tôi đi cùng nhau vào ban đêm để dán các tờ chân tướng. Sau này, tôi tự làm tất cả. Mấy năm qua, các học viên khác đã in các tấm dán chân tướng. Sau đó, tôi mang chúng về nhà và thêm vào một số thông tin giảng chân tướng trước khi đem dán. Tôi đã làm vậy liên tục sáu năm nay.

Lúc học Pháp, tôi đọc được những đoạn sau:

“Bất kể là làm hạng mục công tác gì hay sự việc gì, đã không làm thì không làm, đã làm thì nhất định làm cho thật tốt, có thuỷ có chung.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010, Giảng Pháp tại các nơi XI)

“Rất nhiều việc chính là các đệ tử Đại Pháp phối hợp để hoàn thành, có nhiều việc là đệ tử Đại Pháp hoàn thành một cách độc lập. Mỗi việc mà chư vị gặp phải đều không hề ngẫu nhiên, rất có thể mỗi việc ấy đều là trong lịch sử an bài tốt xong rồi thì mới là như thế, do vậy chớ coi thường những việc mà chư vị làm. Mỗi việc xem ra đều giống như việc của người thường, không đáng gì lắm, nhưng ở không gian khác xảy ra biến hoá hết sức to lớn.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010” Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi ngộ rằng dán tờ chân tướng cũng là một hạng mục giảng chân tướng. Bất kể các học viên chúng ta làm gì thì đều phải làm tốt. Chúng ta không nên buông lơi, cũng không nên an dật, vì đây là nhiệm vụ và sứ mệnh của chúng ta. Tôi cũng ngộ ra rằng là các học viên, chúng ta nên coi Pháp như kim chỉ nam và giữ vững tâm tính của mình. Chỉ có tu luyện trong Đại Pháp, chúng ta mới có thể an toàn khi thực hiện bất kỳ hạng mục nào.

Pháp thay đổi quan niệm của tôi, giúp tôi giải quyết mâu thuẫn gia đình

Bố tôi năm nay 92 tuổi. Sức khỏe của ông khá tốt, đầu óc vẫn rất minh mẫn. Tuy nhiên, ông thường xuyên làm những việc ngang ngược gây mâu thuẫn giữa gia đình tôi và gia đình anh trai tôi. Vì thế, mấy năm qua, gia đình chúng tôi không còn thăm nom nhau nữa. Tôi muốn thoát khỏi tình trạng này, nhưng dôi lúc, tôi lại bị động tâm, cảm thấy rất ức chế và mệt mỏi.

Mùa xuân năm ngoái, tôi không đến nhóm học Pháp nữa, mà quyết định học thuộc Pháp ở nhà vào buổi chiều. Trong quá trình học thuộc Pháp, tôi đã trải qua những biến đổi to lớn cả về thể chất lẫn tinh thần. Đại Pháp đã tịnh hóa tâm tôi, thay đổi quan niệm của tôi, và giúp tôi nhận ra nguyên nhân sâu xa của xung đột giữa chúng tôi. Nó xảy ra từ khi tôi đặt bản thân sai vị trí.

Trong quá trình học thuộc Pháp, Pháp của Sư phụ nhắm thẳng vào tâm tôi. Tôi thực sự cảm thấy được tịnh hóa. Tôi không sao diễn tả được cảm xúc của mình khi ngộ ra các nguyên lý và thăng hoa trong Pháp. Tôi thường say sưa học Pháp đến mức không muốn đặt sách xuống. Những lúc đó, tôi chỉ còn cảm nhận được sự tồn tại đồng nhất của miệng và đầu não, tay cầm sách.

Tôi đã từ bỏ được tâm oán hận lúc nào không hay. Tôi không còn cảm thấy bị đối xử bất công nữa. Mặc dù tôi luôn nói không muốn nhúng tay vào chuyện của người thân, nhưng tôi lại bị động tâm mạnh mẽ bởi những chuyện đó. Thực ra, mọi điều tồi tệ xảy ra xung quanh tôi đều là lỗi của tôi. Mỗi lần như vậy, chính tôi đã bỏ lỡ cơ hội đề cao tâm tính. Tôi đã sai khi đổ lỗi cho người thân. Thực ra, họ đến là để giúp tôi đề cao mà.

Khi đến thăm bố tôi, người giúp việc nói với tôi rằng anh tôi phải phẫu thuật để giải quyết cái chân đau, nhưng anh không muốn tôi biết.

Cách đây hơn ba tháng, tôi tình cờ gặp anh trai ở nhà bố tôi. Anh nói anh đang bị đau chân dữ dội, đến nỗi đi lại cũng khó khăn. Tôi nói với anh, Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng chữa bệnh thần kỳ. Nhưng tôi chưa kịp nói xong, anh đã quát lên và thóa mạ tôi. Vì thế, tôi quay lưng, rời đi. Từ lần ấy, chúng tôi không gặp nhau nữa.

Sau khi nghe anh trai phải phẫu thuật, tôi cảm thấy có chút áy náy. Người giúp việc nhắc tôi, “Xin đừng đi gặp anh ấy; nếu không, anh ấy sẽ biết tôi đã nói ra chuyện của anh ấy.” Tôi không muốn làm khó người giúp việc, nên đã nói với bà ấy rằng tôi sẽ không đi, nhưng từ sâu thẳm tôi vẫn muốn gặp anh ấy.

Đám cưới gia đình mang lại cơ hội hòa giải

Mấy hôm sau, anh trai tôi gọi điện mời tôi tới dự đám cưới của [con trai] anh. Anh muốn đi cùng tôi và mời tôi đến nhà anh.

Tôi vừa đến nhà anh trai, chị dâu thân mật chào hỏi. Anh trai đang nghỉ ngơi trong phòng trên lầu. Thấy tôi tới, anh kể với tôi toàn bộ quá trình phẫu thuật. Tôi chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại an ủi anh. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, chúng tôi nói chuyện hòa bình với nhau.

Sáng hôm sau, tôi trở lại nhà anh trai, mang theo ít quà, 1.000 nhân dân tệ tiền mặt, và một máy nghe nhạc MP3 chứa các bài giảng Pháp. Tôi thấy chị dâu lộ rõ vẻ vui mừng. Lúc anh chị em chúng tôi trò chuyện, tôi đã xin lỗi chị ấy, “Tất cả là lỗi của em, tâm tính của em chưa đề cao, nên chị không thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp. Em cũng đã cản trở chị hiểu chân tướng Đại Pháp. Em rất xin lỗi.”

Chị dâu tôi cúi đầu, trầm mặc. Tôi nói với chị ấy về chiếc máy nghe nhạc MP3 mà tôi mang tới cho họ, trong đó có những câu chuyện có thật về những học viên đích thân tham dự các khóa giảng của Sư phụ Lý đã thụ ích từ Đại Pháp như thế nào. Cuối cùng, chị ấy đã nhận chiếc máy nghe nhạc, nhưng nhất quyết trả lại chỗ tiền tôi đưa.

Bây giờ, tôi thỉnh thoảng lại mang đồ ăn, cũng như những thông tin khác về Đại Pháp đến cho anh trai và chị dâu. Trên đường đến đó, tôi cũng giảng chân tướng cho mọi người. Vào dịp Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, trang web Minghui.org đăng nhiều bài chúc mừng sinh nhật Sư phụ và hoạt động xếp chữ ở Đài Loan. Tôi đã tải chúng xuống máy tính xách tay và mang cho họ xem.

Chị dâu tôi sau đó nói: “Em à, em cho chị một bộ sách Đại Pháp, chị cũng muốn học!” Thế là, tôi mang cho chị một cuốn Chuyển Pháp Luân, rồi nói với chị cuốn sách quý giá như thế nào và cần chú ý điều gì khi đọc.

Chị ấy trả lời, “Chị muốn nhờ em một việc. Cuối tháng này là sinh nhật bố. Thật tiếc chị phải đi sang thị trấn khác trước ngày sinh nhật bố. Hai anh em xem có thể đưa bố đi ăn tối vào ngày sinh nhật được không, để bố đỡ cảm thấy cô đơn? Chị nhất định sẽ mời bố đi ăn khi chị quay về.” Tôi đã đồng ý.

Hôm sau, tôi đến một nhà hàng để xem có thể đặt một phòng lớn hay không. Người quản lý cho biết: “Đã có người đến đặt một phòng lớn hơn cho chị rồi.” Tôi tới phòng đó thì thấy anh trai. Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ đến, nói với tôi rằng sẽ phải trả thêm phí nếu tiếp đón nhiều người hơn, nghĩa là tôi sẽ trả tiền cho anh trai. Tôi biết đây là cơ hội để đề cao tâm tính, vì vậy tôi nhún vai và đồng ý trả thêm phí.

Sau bữa tiệc sinh nhật bố, anh trai tôi về trước. Sau đó, chồng và con gái tôi đã ra thanh toán hóa đơn gần 1.000 nhân dân tệ. Khi chúng tôi tiễn nhau về, cả con trai và con dâu của anh trai tôi đều nói: “Cô ơi, cô thật là rộng lượng.” Tôi trả lời, “Là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Chính Đại Pháp đã thay đổi cô!”

Vài ngày sau, tôi đến nhà anh trai để xem chị dâu đã bắt đầu học Pháp chưa. Chị dâu kể con trai chị nói, “Con sẽ không đi ăn ở ngoài với bố nữa. Con thấy xấu hổ thay cho bố! Sao có thể là lỗi của cô được, tất cả là lỗi của bố.” Vậy mà mấy năm qua, cháu tôi còn không nhìn mặt tôi.

Khi tôi về nhà bố đẻ, bố hỏi tôi có trả tiền bữa ăn hôm đó không. Tôi nói với bố rằng chồng tôi đã trả. Ông đã rất khó chịu, “Anh con cầm thẻ ngân hàng của bố, vậy mà giờ nó thậm chí còn không thanh toán hóa đơn cho bữa tiệc sinh nhật của bố.” Bố tôi là một cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu, lương cũng khá. Ông còn có tiền tiết kiệm, nhưng giờ đều do anh trai tôi giữ.

Tôi trả lời: “Bố, bao nhiêu năm qua, bố đã đấu tranh với anh con về tiền bạc. Thôi cho qua đi, bố đừng buồn về mấy chuyện này nữa. Con đã làm những gì con có thể làm, bố nên cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp vì điều đó.”

Chị dâu tôi giờ đã bắt đầu học Đại Pháp. Anh trai tôi cũng bắt đầu xem các tài liệu và nghe các bài giảng Pháp. Anh ấy đã hoàn toàn bình phục sau cuộc phẫu thuật chân. Khi con trai anh ấy gặp tôi, cháu đã chào đón tôi một cách nồng nhiệt. Những xung đột đã chia rẽ gia đình chúng tôi gần chục năm qua đã được hóa giải hoàn toàn. Xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/14/439522.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/25/204447.html

Đăng ngày 18-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share