Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 03-08-2022] Tôi từng là người có tính tình nóng nảy trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Kể từ đó trở đi, tôi đã sống chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt và chu đáo hơn. Tôi muốn kể với mọi người một số trải nghiệm thần kỳ của tôi.
Chiếc nhẫn vàng
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng phát hiện một chiếc nhẫn vàng của ai đó đánh rơi trong khu dân cư của chúng tôi. Tôi đoán biết được chủ nhân của nó là ai, vì vậy tôi đã nhặt lấy. Một ngày nọ, tôi gặp chủ nhân chiếc nhẫn và hỏi bà ấy tại sao không đeo nó. Bà ấy trả lời là mình đã làm mất chiếc nhẫn. Khi tôi bảo bà ấy miêu tả nó, thì quả nhiên chiếc nhẫn tôi tìm thấy đúng là của bà ấy. Nhưng lúc ấy tôi không trả lại bà ấy vì cho rằng bản thân mình không lấy trộm mà do bà ấy tự làm rơi. Tôi mang chiếc nhẫn cùng một số món trang sức bằng vàng khác đi đánh thành đồ trang sức mới.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra đó là hành vi sai trái vì nó không phù hợp với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi bỏ một số tiền mặt nhiều hơn giá thị trường của chiếc nhẫn vàng vào một phong bì, rồi viết thêm một lá thư tạ lỗi và ký tên là “một học viên Pháp Luân Đại Pháp”.
Tôi sợ mất mặt nên không muốn trực tiếp đưa chúng cho bà ấy. Một học viên đã nói sẽ giúp tôi chuyển chúng cho người nhận. Người chủ của chiếc nhẫn năm ấy sau khi đọc lá thư đã rất vui mừng và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt. Bà ấy còn ghé điểm luyện công của chúng tôi để khen ngợi và cảm ơn.
Trả nợ cũ
Trước khi tu luyện tôi làm kinh doanh. Một hôm tôi đến Quảng Châu công tác cùng với người một phụ nữ lớn tuổi và đã vay bà ấy 450 nhân dân tệ. Nửa đêm khi đang ngủ trong khác sạn, tôi tỉnh giấc và thấy người phụ nữ đó còn thức và đang lục tìm thứ gì đó. Tôi hỏi tại sao bà ấy còn chưa đi ngủ. Bà ấy nói rằng số tiền bà mang trong người bị thiếu. Tôi nhắc bà ấy rằng tôi vẫn còn đang nợ bà ấy 450 nhân dân tệ. Nhưng bà ấy cứ khăng khăng rằng tôi đã trả số tiền đó rồi. Tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng một ý nghĩ ích kỷ len lỏi trong tâm trí tôi: “Bà ấy quên mất rồi. Thế thì số tiền kia chẳng phải đương nhiên sẽ trở thành của mình sao?“ Tôi không nói thêm gì nữa.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mỗi khi nhớ đến chuyện này. Tôi quyết định trả lại cho bà ấy 900 nhân dân tệ. Tôi mua một số quà tặng trị giá 900 nhân dân tệ và đến nhà bà ấy. Chồng và con trai của bà ấy ra đón tôi. Lúc này tôi mới biết bà ấy đã qua đời. Họ rất cảm động sau khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện và nói: “Xã hội ngày nay không có nhiều người như các học viên Pháp Luân Đại Pháp các chị. Pháp Luân Đại Pháp thực sự dạy con người hướng thiện”.
Mang thai
Tôi bị cảnh sát Bắc Kinh bắt giữ vào ngày 21 tháng 1 năm 2001. Đêm đó, tôi bị chảy máu rất nhiều và được đưa đến bệnh viện. Trong khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng tôi đang mang thai nhưng không nghe được nhịp tim của thai nhi. Tôi được đưa đến bệnh viện một lần nữa vào ngày 25 tháng 1 và được cho biết rằng đây là một thai trứng ác tính. (Thai trứng hay chửa trứng là khối u nguyên bào nuôi thai kỳ, còn được gọi là hydatidiform mole, là một biến đổi bệnh lý của nguyên bào nuôi. Có thể có hoặc không có bào thai. Nếu có bào thai, nó cũng sẽ không sống được. Khối u phải được loại bỏ để tránh các biến chứng nghiêm trọng, chẳng hạn như chảy máu quá nhiều).
Bác sĩ nói rằng cần phải phẫu thuật ngay nếu không tính mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm. Ông ấy còn bảo tôi cần làm thêm ít nhất ba đến bốn cuộc phẫu thuật nữa và kết hợp với việc hóa trị. Thời gian nằm viện kéo dài ít nhất là một tháng. Nếu không phẫu thuật, tôi sẽ chết do xuất huyết, không thì cũng chết do quá đau đớn vì tăng sản, hoặc không thì nó cũng phát triển thành ung thư và khiến tôi mất mạng.
Bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết rằng người luyện công sẽ không mắc bệnh. Đó căn bản chỉ là biểu hiệu của việc tiêu nghiệp, thanh lý thân thể, vậy nên mới xuất hiện trạng thái giống như mắc bệnh. Tôi không bị đau và thấy hết thảy đều ổn. Nếu không phải là người tu luyện, có lẽ giờ này tôi đang lăn lộn vì đau đớn rồi. Cảnh sát còn muốn sau khi tôi phẫu thuật xong sẽ kết án tôi và chồng tôi (cũng là một học viên). Tôi từ chối làm phẫu thuật, cũng như không điều trị hay dùng bất kỳ loại thuốc nào.
Tôi cũng tuyệt thực trong bảy ngày để phản đối việc bắt giữ. Sáng sớm ngày 28 tháng 1 năm 2001, tôi bị đưa về nhà bố mẹ đẻ và quản thúc tại gia. Mẹ tôi hoảng sợ khi nhìn thấy thân hình gầy trơ xương của tôi. Hai người dìu tôi vào trong nhà.
Thai trứng đã thu nhỏ lại nhưng tôi vẫn có thể sờ thấy một khối u to bằng nắm tay bên trong tử cung của mình. Thai trứng được thải ra ngoài một cách tự nhiên khi đủ thời gian, bầu sữa cũng cạn dần sau một tuần. Thân thể tôi nhẹ nhàng thoải mái! Hai má hồng hào trở lại. Những người dân trong khu dân cư tôi sinh sống thường xuyên đàm luận và ca ngợi tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Người chủ nhiệm của trung tâm cộng đồng khó chịu mà phao tin đồn rằng tôi mắc ung thư và sắp chết vì không chịu điều trị.
Ngay cả các bác sĩ cũng nói không thể tin nổi. Giám đốc Phòng 610 cảm thấy điều đó quá thần kỳ. Người bạn của ông ấy là giám đốc bệnh viện quân y địa phương cũng bảo với ông ấy rằng khối u không thể nào tự nhiên biến mất như thế được.
Vài năm sau, tôi sinh hạ một em bé khỏe mạnh. Pháp Luân Đại Pháp là thần kỳ và siêu thường, khiến nhiều ngươi trầm trồ.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/3/447179.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/23/202921.html
Đăng ngày 18-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.