Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-08-2022] Cuối năm 2021 vừa qua cha tôi bị đột quỵ và phải nằm trong khu chăm sóc đặc biệt (ICU). Các mạch máu trong não của ông bị tắc nghẽn, tim, gan và thận bị suy nhược cộng với nhiễm trùng phổi nghiêm trọng. Nồng độ oxy trong máu của ông chỉ còn khoảng 30%.

Cha tôi được gắn ống thở và đặt ống thông tiểu. Tay và chân của ông bị cột vào giường bệnh để tránh cho ông rút các thứ ra.

Trong năm ngày đầu tiên, lúc nào cha tôi cũng ở trong tình trạng nguy kịch. Người nhà hiếm khi được phép vào thăm. Trong một vài lần hiếm hoi, chúng tôi được phép vào gặp khi ông đang tỉnh táo, chúng tôi nói thầm vào tai cha để nhắc ông ghi nhớ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Ông không thể đáp lại, nhưng khẽ cử động bàn tay mà tôi đang nắm, để ra hiệu cho tôi biết ông nghe được những điều tôi nói.

Tôi thấy có rất nhiều bệnh nhân trong khu ICU và nhiều người nhà của họ đang lo lắng túc trực bên ngoài. Họ phải tiêu tốn hàng trăm hoặc hàng nghìn nhân dân tệ viện phí mỗi ngày, công việc của họ thì bị đình trệ vì họ không thể rời xa người bệnh. Một số bệnh nhân trong khu ICU đã qua đời chỉ trong vài ngày, có những bệnh nhân khác duy trì được khoảng 10 ngày rồi cũng tử vong. Chỉ một số ít sống sót và được chuyển đến phòng bệnh phổ thông để tiếp tục điều trị.

Chứng kiến cảnh người chết ở đây diễn ra thường xuyên và chóng vánh, một người nhà bệnh nhân đang ngồi đợi liền buột miệng: “Nơi này giống như quỷ môn quan”. Một người khác thở dài nói: “Ai cũng bộn bề tranh tranh đấu đấu, giành giật lẫn nhau cả đời, nhưng đến lúc rời đi thử hỏi họ có mang theo được gì không?” Nhiều người nhà bệnh nhân khác cũng than thở: “Rốt cuộc ý nghĩa của sinh mệnh khi tới trái đất này là gì?”

Tình trạng của cha tôi đã cải thiện sau hơn 10 ngày ở khu ICU. Ông đã tự hô hấp lại được, máy thở cũng được gỡ bỏ. Cha tôi được chuyển đến một khu phòng bệnh phổ thông.

Các thành viên trong gia đình chúng tôi thay phiên nhau trông cha tôi. Chúng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luânhoặc mở băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe. Đồng thời chúng tôi nhắc cha liên tục niệm chín chữ chân ngôn Đại Pháp. Hai tuần sau, các bác sĩ nói rằng họ sẽ cho cha tôi xuất viện vì uống thuốc cũng không còn tác dụng trị liệu gì với ông nữa.

Tòa chung cư không lắp thang máy, vì vậy bốn người chúng tôi phải khiêng cha tôi lên tới căn hộ của ông. Cả gia đình thay phiên nhau đọc sách Chuyển Pháp Luân và mở các bài giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe mỗi ngày. Cha tôi bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Ông có thể tự đứng dậy, sau đó chầm chậm đi được vài bước. Cánh tay ông nay đã nhấc lên được và ông có thể tự cầm thìa xúc đồ ăn, rồi dần dần tự làm được nhiều việc khác nữa.

Sáu tháng sau, cha tôi có thể tự mình đi bộ xuống vài tầng lầu, đi dạo trong tiểu khu, sau đó lại leo thang bộ đến tầng mình ở. Giờ đây cha tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân hằng ngày và không quên niệm chín chữ chân ngôn Đại Pháp.

Cầu mong cho cha tôi trường thọ và khỏe mạnh hơn dưới sự chiếu rọi của Phật quang Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/13/447596.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/17/202830.html

Đăng ngày 14-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share