[MINH HUỆ 22-07-2022] Trong quá trình giảng chân tướng về cuộc đàn áp Pháp Luân Công một cách phi pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhiều học viên đã chứng kiến nhiều tình huống đầy thú vị. Dưới đây là bốn câu chuyện do bốn học viên khác nhau kể lại.

Một người bán hàng trên phố

Một lần nọ, tôi ra chợ mua cá và hết tổng cộng là 20 nhân dân tệ. Tôi đã lấy hai tờ 10 tệ để trả cho người bán và khi chuẩn bị rời đi, tôi để ý thấy người bán hàng soi tờ tiền dưới ánh mặt trời để kiểm tra hình mờ (một cách để nhận biết tiền thật hay giả).

“Ồ, có những chữ Pháp Luân Công ở trên tờ tiền này. Đây đúng là [tiền] thật rồi”, cô ấy vừa cất tiền vừa lẩm bẩm một mình: “Học viên Pháp Luân Công sẽ không sử dụng tiền giả.”

Từ lời của cô ấy có thể nghe ra cô ấy đã sớm minh bạch chân tướng, biết học viên Pháp Luân Công là những người tốt và đáng tin tưởng. Thật mừng cho cô ấy vì cô ấy không còn tin vào những lời dối trá mà ĐCSTQ tuyên truyền về Pháp Luân Công nữa.

Chủ doanh nghiệp: “Những câu chuyện về Pháp Luân Công sẽ được ghi lưu sử sách và lưu truyền muôn đời”

Vào một ngày trong tháng 5 năm nay, tôi đến thăm một người họ hàng và tình cờ trò chuyện với một người lạ trên đường đến đó. Anh ta là chủ một công ty và trước đây đã từng nghe nói về Pháp Luân Công.

Anh ấy nói: “Có nhiều học viên làm việc trong công ty của tôi. Khi người của chính quyền đến sách nhiễu các học viên, tôi thường tìm cớ để đuổi những người của chính quyền đi”.

Tôi cảm ơn và nói thêm với anh ấy về việc các học viên đã bị chính quyền nhắm mục tiêu như thế nào chỉ vì kiên trì tín ngưỡng của mình, gồm cả việc bị tra tấn tàn nhẫn trong các trại tạm giam cũng như bị mổ cướp nội tạng sống. Anh ấy đồng ý thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ để tránh bị nhấn chìm cùng với chế độ này trong tương lai.

Anh ấy bảy tỏ bản thân ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công vì lòng dũng cảm và sự kiên định của họ. Anh ấy nói thêm: “Những câu chuyện của Pháp Luân Công sẽ được ghi lưu sử sách và lưu truyền muôn đời!“

Sau khi một học viên bị bắt cóc

Gần đây, học viên Tôn ở địa khu chúng tôi đã bị cảnh sát bắt cóc. Các học viên ở nước ngoài biết tin vụ bắt giữ và họ đã gọi điện tới đồn công an để yêu cầu thả người.

Một ngày nọ, có người nào đó ở trong khu phố (không phải là một học viên) đi tới đồn công an để xin một số giấy tờ, và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện điện thoại giữa một cảnh sát và một học viên ở nước ngoài. Anh ấy kể: “Người cảnh sát đó đã lắng nghe một hồi lâu, bản thân tôi thực sự nghĩ rằng cảnh sát sau này sẽ không bức hại các học viên một cách hung hăng như vậy nữa đâu”.

Nhân viên cảnh sát bắt cô Tôn đã gọi điện cho gia đình cô ngay sau khi cô được thả, nói rằng vụ án của cô đã kết thúc và không ai làm phiền cô nữa, anh ta cũng hỏi thăm cô Tôn.

Một người đàn ông bị mắc kẹt ở thành phố khác vì đại dịch

Một người đàn ông tên Lý Cường, 59 tuổi, quê gốc thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh và công tác tại Thượng Hải. Đầu năm nay, ông ấy đến thành phố Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc để thăm con gái mà không biết rằng cô ấy đã đi công tác nước ngoài. Thật không may, Thượng Hải đã bị phong tỏa vào thời điểm đó do đại dịch COVID-19 và ông Lý bị mắc kẹt ở tỉnh Hà Bắc, nên phải thuê một khách sạn ở thành phố Hàm Đan để ở tạm.

Tuy nhiên vài ngày sau, Hàm Đan cũng bị phong tỏa do đại dịch nên ông ấy không thể rời đi. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi ông đã tiêu hết tiền, không thể gặp con gái và không có tiền để tiếp tục thuê khách sạn, cuối cùng, ông đành phải đi lang thang và ngủ qua đêm tại công viên.

Một ngày nọ, ông Lý gặp một học viên Pháp Luân Công, họ trò chuyện về việc ĐCSTQ đã hại chết nhiều người dân Trung Quốc như thế nào kể từ khi lên nắm chính quyền vào năm 1949 và nó đã bôi nhọ và bức hại các học viên Pháp Luân Công chỉ vì đức tin của họ ra sao kể từ năm 1999. Ông Lý đồng ý thoái ĐCSTQ. Người học viên đã đưa cho ông ấy 400 nhân dân tệ và dặn dò ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”.

May mắn thay, việc phong tỏa ở Hàm Đan đã được dỡ bỏ vào ngày hôm sau. Với số tiền mà học viên Pháp Luân Công đưa cho, ông Lý đã có thể làm xét nghiệm COVID-19 và mua vé tàu trở về quê nhà ở tỉnh Liêu Ninh.

Ông viết: “Nhân đây tôi muốn cảm ơn người học viên Pháp Luân Công đã cứu trợ tôi trong thời khắc nguy nan; bằng không, tôi có thể sẽ rất thê thảm”.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bảng Tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/22/446547.html

Bản Tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/1/202569.html

Đăng ngày 26-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share