Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-07-2022] Chồng tôi đã qua đời và không thể chứng kiến con gái của chúng tôi kết hôn. Tôi dọn đến ở với gia đình của cháu, nhưng sớm thấy rõ con rể tôi không phải là một người chồng tốt. Cháu không có việc làm, la cà hàng giờ trong quán Internet, viện đầy lý do, và dùng tiền hồi môn từ đám cưới để chi trả cho những sở thích cá nhân.

Con gái tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nói với tôi rằng cháu muốn ly hôn chồng. Tôi nói, “Là học viên, chúng ta không thể nghĩ theo cách này.”

Nhờ học Pháp, chúng tôi nhận ra rằng tất cả những điều bất hạnh trong cuộc đời đều xuất phát từ nghiệp của mình. Con gái tôi và chồng của cháu đã không thể trở thành một gia đình nếu không phải do nhân duyên. Chúng tôi nên hướng nội tìm những chấp trước của mình, và tu luyện tâm tính khi bị đối xử bất công.

Tôi bắt đầu tìm được những thiếu sót của mình. Khi vợ chồng con gái cãi nhau, tôi đứng ngoài cuộc và im lặng. Tôi nhẩm bài thơ của Sư phụ:

Công tu hữu lộ tâm vi kính
Đại Pháp vô biên khổ tố chu
(“Pháp Luân Đại Pháp”, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Tu luyện có đường tâm là tắt
Đại Pháp vô biên khổ làm thuyền
(“Pháp Luân Đại Pháp”, Hồng Ngâm)

Tôi không để bất cứ điều gì bận tâm, tập trung chăm sóc cháu ngoại và làm việc nhà.

Sau khi làm hết việc nhà, tôi ngồi với con rể và nói với cháu: “Giờ con đã là một người cha, điều đó mang đến cho con trách nhiệm. Để cho con gái mình có một cuộc sống bình thường, con nên tìm một công việc.”

“Mẹ à, con nghĩ mình cần gặp bác sĩ tâm lý,” cháu trả lời. “Con đã bị sang chấn tâm lý khi còn nhỏ. Bây giờ con cảm thấy lo lắng bất cứ khi nào nghe thấy tiếng động mạnh. Con bị chấn thương lưng khi nhổ cỏ ngoài đồng nên không thể làm được việc nặng.”

“Con không cần phải gặp bác sĩ tâm lý,” tôi khẳng định. “Lương hưu của mẹ có thể trang trải các chi phí của chúng ta. Bây giờ con ở nhà. Khi con có thời gian, hãy thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Nếu con thành tâm niệm chân ngôn này, con sẽ được thụ ích. Khi con cảm thấy tốt hơn, con có thể cố gắng tìm việc làm”. Cháu đã đồng ý.

Hai tháng sau, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp cũ nói với tôi rằng công ty đang tuyển dụng và con rể tôi nên nộp đơn. Tôi biết người phụ trách tuyển dụng.

Con rể tôi nói rằng bây giờ cháu cảm thấy khá hơn nhiều và muốn xin việc. Tôi đưa cháu đến gặp Giám đốc tuyển dụng (đồng nghiệp cũ của tôi). Cháu đã được tuyển dụng. Tôi nói với người quản lý, “Xin đừng coi cháu như một người đặc biệt. Giữ cháu lại nếu nó xứng đáng, sa thải cháu nếu cháu làm không tốt. Tôi muốn dạy cháu có trách nhiệm với gia đình.”

Cháu bị sa thải trong vòng ba tháng. Một ngày sau khi cháu bị đuổi việc, đồng nghiệp của cháu gọi điện và hỏi cháu xem có biết tại sao không. Cháu nói rằng cháu biết. Người đồng nghiệp nói với cháu rằng đừng lặp lại sai lầm tương tự trong công việc tiếp theo. Cháu nói rằng mình sẽ thay đổi.

Trong vòng một tuần, người đồng nghiệp đó đã giúp cháu tìm được một công việc khác. Giờ đây, cháu làm việc toàn thời gian theo hợp đồng, lưng của cháu không làm cháu gặp rắc rối nào. Toàn bộ môi trường của gia đình cũng được thay đổi. Tất cả chúng tôi đều hài lòng với kết quả tuyệt vời đó.

Mỗi lần mẹ của con rể tôi đến thăm, cháu đều cố gắng hết sức tránh mặt bà. Khi họ gặp nhau, cháu luôn tỏ ra thô lỗ với bà. Khi cháu gái tôi được sáu tháng, mẹ của con rể tôi đến thăm. Bà đã mang một ít trứng cút và tôm cho cháu gái. Con trai bà mất bình tĩnh nói: “Làm sao một đứa trẻ sáu tháng có thể ăn những thứ này?” Cháu đột ngột bỏ đi, đóng sầm cánh cửa sau lưng.

Tôi mời bà ấy ăn tối cùng chúng tôi. Với đôi mắt ngấn lệ, bà nói, “Tôi cần phải lo một số việc nhà.” Sau đó bà ấy rời đi.

Sau đó, tôi hỏi con rể: “Con có yêu con gái của mình không?”

“Dạ, con yêu cháu,” cháu tươi cười trả lời.

Tôi tiếp tục, “Khi con bằng tuổi con con, mẹ con cũng yêu con như cách con yêu con gái mình. Con có ăn trứng cút mà mẹ con mua không?” Cháu nói mình sẽ ăn.

Tôi hỏi con gái tôi câu hỏi tương tự, và cháu cũng trả lời như con rể. Tôi nói với cả hai cháu, “Các con cũng là con của bà ấy cũng như là con của mẹ. Bà ấy đã nhiều năm yêu thương con và làm việc chăm chỉ để nuôi dạy con, bây giờ con đã có một gia đình riêng. Bà ấy vui vẻ đến thăm cháu nội nhưng con đã từ chối lòng tốt của bà bằng những lời khó nghe. Nếu bà ấy phát bệnh vì tức giận, con còn mặt mũi nào mà nhìn người dân làng khi trở về? Con đang có tâm trạng tồi tệ vì không có việc làm hoặc không nhận được tiền từ mẹ mình, sau đó con đã trút giận lên bà ấy, phải không?” Cháu cúi đầu xấu hổ.

“Lần sau mẹ con đến,” tôi nói thêm, “Mẹ sẽ mua đồ ăn để con nấu cho bà ấy. Con sẽ làm điều đó phải không?” Cháu nói mình sẽ làm.

Khi mẹ cháu đến lần sau, bà ấy nói với tôi rằng cháu có thái độ tốt hơn với bà.

Tôi nói với bà, “Tôi cũng hay tranh cãi như bà, luôn phàn nàn. Kết quả là, tôi có sức khỏe kém. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính của mình. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ để nhìn nhận mọi việc từ góc độ của người khác. Khi muốn đề xuất điều gì, tôi luôn cố gắng tìm những cách tiếp cận mà người khác có thể chấp nhận. Khi nói chuyện với cháu một cách bình tĩnh và hợp lý, cháu sẽ lắng nghe.”

Qua nhiều lần cuộc trò chuyện, bà ấy đã bắt đầu chấp nhận Đại Pháp là chính tín. Bà đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, bà đã giúp em gái mình và gia đình thoái Đảng. Con xin được cảm ân Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để thay đổi bản thân và những người xung quanh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/20/446447.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/7/203149.html

Đăng ngày 01-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share