Bài viết của Hằng Tân, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2022] Bố mẹ chồng tôi sống ở nông thôn. Họ có ba con gái và hai con trai. Chồng tôi là con út, và là người duy nhất học đại học. Anh ấy đã trở thành một giáo viên. Các anh chị em của anh đều là nông dân. Chúng tôi sống xa gia đình anh, và bố mẹ chồng tôi tin rằng họ không thể trông cậy vào chúng tôi đỡ đần họ lúc tuổi già, vì vậy họ đối xử với anh chồng tốt hơn với chồng tôi.

Mẹ chồng tôi không chăm sóc tôi chu đáo sau khi tôi sinh con. Tôi cần trở lại làm việc sau thời gian nghỉ thai sản, và nhờ bà đến chăm con cho chúng tôi trong hai tháng trước khi mẹ tôi thay thế. Bà đồng ý, nhưng bà trở về nhà sau sáu ngày, và không quay trở lại. Tôi đã rất tức giận.

Bố mẹ chồng tôi yêu cháu trai là con trai của anh chồng tôi nhiều hơn con gái chúng tôi. Họ không bao giờ tới thăm cháu, nhưng lại chăm sóc chu đáo cho cháu trai của họ.

Tôi cảm thấy họ đối xử bất công với chúng tôi, vì vậy chúng tôi hiếm khi về thăm bố mẹ chồng. Tôi không tranh cãi, nhưng tôi ôm giữ oán hận với họ. Bất cứ khi nào chồng tôi cãi lộn với tôi, tôi sẽ kể ra mọi thứ tồi tệ mà bố mẹ anh đã làm với chúng tôi. Tôi quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ ở bên họ trong tương lai khi họ cần chúng tôi chăm sóc.

Đối xử tốt với bố mẹ chồng

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Các Pháp lý đã thức tỉnh lương tâm của tôi, và tôi hiểu rằng những khổ nạn của mình là do nghiệp lực gây nên. Khi những người khác đối xử tệ với tôi, tôi có thể trả hết nghiệp của mình. Đồng thời, Đại Pháp dạy con người trở thành người tốt, và nó khiến tôi nhận ra rằng những suy nghĩ của tôi về bố mẹ chồng kinh khủng thế nào. Tôi quyết định lấy ân báo oán, và đối xử tốt với bố mẹ chồng.

Tuy nhiên nói thì dễ hơn làm, vì sự tức giận và oán hận của tôi với họ dày như băng. Bất cứ khi nào tâm oán hận nổi lên, tôi sẽ học Pháp, bởi vì Đại Pháp có thể mở rộng tâm của tôi, và củng cố chính niệm của tôi.

Tôi luôn ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”
(Thực tu–Hồng Ngâm)

Ngay cả nếu tôi không thể buông bỏ tâm oán hận ngay lập tức, tôi cũng yêu cầu bản thân ít nhất cũng đối xử tốt với họ. Đầu tiên tôi bắt đầu đối xử tốt với bố chồng.

Vài năm sau khi tôi đắc Pháp, bố chồng tôi bị đột quỵ và sống trong trạng thái thực vật. Ông qua đời ba năm sau đó. Cả ba mùa hè của ba năm này, tôi đã đưa bố mẹ chồng đến ở với chúng tôi. Trong hai năm đầu, chúng tôi sống trong một căn hộ do nhà trường cấp với hai phòng ngủ. Vì không có đủ phòng nên chúng tôi đã mượn căn hộ bỏ trống của hàng xóm để bố mẹ chồng tôi ở. Trong năm thứ ba, chúng tôi đã mua một ngôi nhà, và bố mẹ chồng tôi ở cùng chúng tôi. Nhận thấy bố chồng tôi đang hấp hối, chúng tôi đã đưa ông trở lại quê nhà. Chúng tôi về đến quê lúc 9h tối, và ông qua đời ngày hôm sau.

Sau đám tang, mẹ chồng tôi sống ở nhà chúng tôi một thời gian, sau đó về quê sống một mình.

Một tối tháng 10 năm 2012, khi bà 77 tuổi, bà lên cơn đau tim và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sỹ thông báo bệnh tình nguy kịch vào ngày hôm sau. Chúng tôi quyết định đưa bà về nhà.

Tôi nói lớn vào tai bảo bà nhẩm niệm chín chữ chân ngôn của Đại Pháp là “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tôi cũng nói với các chị dâu nhẩm niệm câu đó. Tôi cầu xin Sư phụ cứu mẹ chồng tôi. Trong khi đó, gia đình vẫn đang chuẩn bị lo tang lễ cho bà.

Chồng tôi đo huyết áp và nhịp tim của bà vài giờ một lần suốt đêm. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, huyết áp và nhịp tim của bà tăng dần, và nó gần trở lại mức bình thường vào lúc rạng sáng. Sau khi ở nhà một ngày, chúng tôi biết rằng bà đã qua cơn nguy hiểm, mặc dù bà vẫn rất yếu. Chúng tôi đưa bà tới bệnh viện vài ngày sau đó để khám.

Vị bác sỹ nói rằng mẹ chồng tôi không có cơ hội qua khỏi đã rất ngạc nhiên, và nói đùa với mẹ chồng tôi: “Tôi đoán là Diêm Vương không muốn nhận bà.”

Tất nhiên, chúng tôi biết rằng đó là bởi vì bà đã chấp nhận Đại Pháp và ủng hộ tôi tu luyện, do đó Sư phụ đã cứu bà. Kể từ đó, mẹ chồng tôi nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” nhiều lần mỗi ngày.

Người thân và bạn bè tin rằng Đại Pháp là tốt

Hai năm trước, mẹ chồng tôi không khỏe vào mùa thu, đúng vào vụ thu hoạch táo. Chồng tôi đưa bà tới bệnh viện, và bác sỹ đề nghị rằng bà nên ở viện trong vài ngày. Nghĩ đến gia đình đang bận rộn vào vụ mùa và tôi cũng không quá bận công việc, tôi đã nói với chồng rằng tôi có thể nghỉ phép vài ngày để chăm sóc bà.

Tôi đã chăm bà trong bệnh viện trong 10 ngày cho tới khi bà ra viện. Mỗi lần bà nhập viện, vợ chồng tôi đều chăm sóc bà.

Mười năm trước, chị dâu tôi ra thành phố để chăm sóc cho con của con trai chị. Chồng chị quản lý cây ăn quả ở quê của bố mẹ chồng tôi. Anh ấy hứa đưa cho mẹ anh ấy (là mẹ chồng tôi) 3.000 Nhân dân tệ một năm, nhưng chỉ đưa cho bà trong hai năm rồi dừng. Ba năm trước, anh ấy tới nhà của con trai, vì vậy trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng tôi đặt lên vai chúng tôi, nhưng chúng tôi không bao giờ phàn nàn.

Mẹ chồng tôi có thể tự chăm sóc bản thân và không muốn sống ở nhà các con, tuy nhiên, bà thích ở cùng chúng tôi, và chúng tôi sẽ đưa bà về nhà mình vài lần trong năm, mỗi lần từ 10 đến 20 ngày.

Vào mùa thu vài năm trước, tôi nhờ chị gái chở tôi tới nhà mẹ chồng tôi. Tôi mua cá, thịt và những thứ khác cho bà. Bà rất cảm động và kể với mọi người. Chồng tôi vui vẻ nói với tôi: “Em nổi tiếng rồi. Mọi người trong làng nói rằng mẹ anh có phúc, và họ ghen tị với bà vì có một cô con dâu tốt như vậy.” Mẹ chồng tôi khen ngợi tôi trước dân làng vì những điều tôi cho là bình thường. Chả trách khi tôi về thăm bà, hàng xóm nói chuyện hào hứng với tôi, và khen ngợi tôi hiếu thảo.

Trong dịp nghỉ Tết Nguyên đán năm ngoái, cả làng bị đóng cửa vì dịch bệnh. Mọi người không được phép ra vào làng. Chúng tôi vội vã đưa mẹ chồng tôi tới nhà chúng tôi trước khi làng bị phong tỏa. Tôi nói với bà về đại dịch toàn cầu, và bà tin rằng đại dịch là để thanh lọc con người, và bà càng tin vào Đại Pháp hơn.

Khi tôi luyện công, bà sẽ lặng lẽ nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong khi ngồi song bàn. Một lần, khi tôi học Pháp, bà lo lắng vì không thể đọc, đã tự nhủ: “Trong kiếp sau, mình sẽ đi học, như thế mình sẽ có thể đọc và viết. Thật là bực quá!”

Mẹ chồng tôi ở lại nhà chúng tôi cho tới khi phong tỏa được dỡ bỏ. Bà rất cảm động và nói với tôi: “Con là người duy nhất nghĩ đến mẹ!” Tôi nhắc bà nhớ niệm chín chữ chân ngôn. Bà nói: “Đừng lo, mẹ sẽ không chểnh mảng khi về nhà.” Tôi mỉm cười, và mừng là bà có được chính niệm về Đại Pháp.

Mỗi khi bà đến ở cùng chúng tôi, tôi chăm lo mọi nhu cầu của bà. Chị dâu thứ hai của tôi nói với tôi rằng con trai chị nóng tính và thường cãi lộn với vợ cháu. Có lần vợ cháu đã nói với cháu: “Hãy học tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng dì của anh đi!” Họ hàng tôi đều biết rằng Đại Pháp là tốt. Tôi rất mừng cho họ.

Cuối năm ngoái, mẹ chồng tôi nói với tôi rằng bà rất tiếc vì cách bà đối xử với tôi trước kia, và cảm ơn tôi vì đã chăm sóc cho bà chu đáo. Tôi đáp lại: “Chăm sóc người già là một việc đúng đắn. Ngoài ra, mẹ còn được hưởng lợi từ Đại Pháp. Nếu mẹ muốn cảm ơn, hãy cảm ơn Sư phụ của chúng con.”

Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/22/438382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/8/203168.html

Đăng ngày 30-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share