Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2022] Con gái tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Công, sống và làm việc một mình ở một thành phố khác. Một ngày nọ, vào năm 2020, bụng và lưng cháu đau dữ dội. Tôi giúp cháu bằng cách phát chính niệm. Hai ngày sau, cháu gọi tôi và nói: “Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con. Con nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống bồn cầu vệ sinh sáng nay, nghe như tiếng viên sỏi nhỏ vậy.”

“Tốt quá, đúng là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho con đó,” tôi nói.

Cháu nói rằng thấy khó chịu ở vùng lưng đã một thời gian rồi. Cháu tin rằng thân thể mình đã được Sư phụ tịnh hóa. Đó là điều tốt. Lần đầu gọi cho tôi, cháu đau đến mức không thể chịu nổi, phải quỳ xuống cho đỡ đau. Cháu cũng nhớ lại rằng trong lần khám sức khỏe ở trường đại học, bác sĩ đã phát hiện ra mỗi bên thận của cháu có một viên sỏi. Lúc đó là thời gian cách đây 10 năm, cháu vẫn chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cháu cũng quên chuyện đó rồi, hóa ra cơn đau kịch liệt lần này là do viên sỏi thận đó gây ra.

Một lần vào buổi đêm năm 2021, con gái gọi cho tôi và nói: “Bụng và lưng con đau dữ dội.” Tôi nói: “Con hãy xin Sư phụ giúp, mẹ sẽ giúp con phát chính niệm.”

Cháu gọi cho tôi một lần nữa vào sáng ngày hôm sau và nói: “Con định ăn trưa cùng một người bạn cũ của con. Con định đưa cho cô ấy một chiếc USB có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, vậy mà can nhiễu này liền xuất hiện. Con phải làm gì bây giờ?“

“Con hãy cố gắng hướng nội và tìm ra thiếu sót của mình,” tôi nói. “Hãy diệt trừ can nhiễu này.”

Cháu quyết định hủy kế hoạch ăn trưa vì thấy không khỏe. Đến buổi chiều, cơn đau ngừng hẳn. Con gái tôi dự định vào buổi tối sẽ liên hệ lại với người bạn đó. Nhưng vào buổi chiều cơn đau đã quay lại. Chúng tôi hiểu rõ ràng cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản cháu cứu chúng sinh. Bố đẻ và bố mẹ chồng của người bạn ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Con gái tôi muốn đưa cho bạn ấy chiếc USB giới thiệu về Đại Pháp để chia sẻ với gia đình cô ấy.

Cơn đau quay lại sau khi con gái tôi lên lịch ăn trưa với bạn của mình. Cơn đau lại biến mất khi kế hoạch đó bị hủy bỏ. Ngay sau khi con gái tôi định gọi cho người bạn một lần nữa, cơn đau lại quay lại.

Cơn đau trở nên dữ dội hơn vào đêm hôm đó. Cháu không thể ăn hay ngủ nhưng vẫn giữ niềm tin vào Sư phụ. Cái tình của tôi đối với con gái rất mạnh mẽ. Ngày hôm sau tôi quyết định đến thăm cháu. Cháu bảo tôi đừng đến. Tôi liền ở nhà và tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ.

Đến ngày thứ ba, cơn đau thậm chí còn tệ hơn. Tôi nói với cháu: “Con hãy xin Sư phụ giúp lần nữa đi! Chỉ bằng cách tín Sư tín Pháp con mới có thể vượt qua được quan này.” Khi tôi gọi cho cháu vào đêm hôm đó, tình trạng của cháu không thuyên giảm và gần như đã kiệt sức không thể nói chuyện được.

Lúc đó là gần 6 giờ tối. Tôi đã hướng nội và đã phóng hạ cái tình đối với con gái. Tôi gọi cho cháu và nói: “Điều duy nhất con có thể làm bây giờ là buông bản thân xuống và nói với Sư phụ rằng con xin phó thác mọi thứ cho Sư phụ. Mọi thứ đều do Sư phụ an bài.” Tôi cúp máy và phát chính niệm. Sau đó cháu liên lạc với tôi nhưng nói rằng cháu không thấy đỡ hơn chút nào. Vào lúc 9 giờ tối tôi gọi lại cho cháu. Cháu nhấc máy nhưng không có tiếng động gì ở đầu dây của cháu. Tôi bảo cháu nói gì đi chứ. Nhưng không thấy tiếng trả lời. Đầu óc tôi tê liệt: Con tôi không thể nói được gì nữa. Tôi không biết phải làm sao. Cúp điện thoại, tôi quỳ trước ảnh Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, con cần sự giúp đỡ của Ngài. Con gái con là một học viên, hiện cháu đang sống một mình. Cháu đang trải qua nghiệp bệnh vài ngày rồi. Cháu không thể nói được nữa. Thưa Sư phụ, xin Ngài giúp cháu ngủ ngon đêm nay! Cháu đã chịu đựng quá sức của mình rồi!”

Loại bỏ mọi chấp trước của tôi, loại bỏ tất cả các niệm đầu bất hảo và bất động tâm, tôi phó thác mọi thứ cho Sư phụ an bài. Tôi nói với bản thân rằng số phận của cháu là do Sư phụ định đoạt. Tôi không còn suy nghĩ lan man nữa, tâm tôi đã tĩnh lại.

Đêm hôm đó, tôi quyết định không gọi cho cháu thêm lần nào nữa. Tôi chỉ đọc Pháp và phát chính niệm. Sáng hôm sau, sau khi luyện công, tôi liên lạc với cháu và hỏi đêm qua cháu ngủ thế nào. Cháu nói rằng cháu đã có thể ngủ được và cảm thấy khá hơn. Tôi biết rằng Sư phụ đã gia trì cho cháu.

9 giờ sáng hôm sau, cháu không còn đau nữa. Lúc 2 giờ chiều, cháu gọi cho tôi và nói: “Mẹ ơi, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể con. Một viên sỏi nữa đã rơi ra.” Cháu nói rằng một viên sỏi đã biến mất vào năm ngoái và có lẽ có hai viên sỏi trong người cháu. Nhưng cháu tin rằng mình luôn có Sư phụ chăm sóc và bảo hộ nên cháu không nghĩ nhiều về điều này.

Năm nay, Sư phụ đã đẩy viên sỏi thứ hai ra ngoài. Sau đó, cháu đã gặp và nói chuyện với người bạn học cũ về Pháp Luân Đại Pháp và sự thật đằng sau cuộc bức hại đối với Pháp môn này.

Mọi điều trong cuộc sống của chúng ta đều là do Sư phụ an bài. Tôi và con gái chỉ có thể tu luyện tinh tấn mới có thể báo đáp Sư ân!

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/21/443881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/10/202176.html

Đăng ngày 26-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share