Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2022] Khu vực tôi sinh sống thuộc diện di dời, khu dân cư đã có tuổi đời hơn 40 năm. Vài năm gần đây chính phủ liên tục thông báo sẽ di dời dân cư để quy hoạch, nên không ai dám đến đây đầu tư nhà đất, còn chúng tôi thì cứ sống đối phó qua ngày. Mùa đông năm ngoái, ngoại trừ hộ gia đình nhà tôi ra, đường ống nước của các nhà xung quanh lại bị đóng băng, vì vậy hàng xóm xung quanh đều đến nhà tôi để lấy nước về sinh hoạt!

Tôi còn nhớ cách đây bốn năm, khi sắp đến Tết, đường ống nước của một số khu dân cư trong khu vực tôi sinh sống bị đóng băng không thể sử dụng được. Ngoài căn nhà cấp bốn của tôi ra, đường ống nước của các hộ gia đình khác đều bị đóng băng, không thể sử dụng được.

Tôi làm việc 16 tiếng một ngày và được nghỉ nguyên ngày hôm sau. Đồng nghĩa với nhà tôi sẽ có ngày đốt than sưởi ấm trong suốt 24 giờ.

Mùa đông năm ngoái, nhiệt độ thấp nhất khu vực tôi ở có lúc giảm xuống âm 30 độ, đó là năm lạnh nhất trong những năm trở lại đây, hàng xóm đốt lửa sưởi ấm mỗi ngày, trong khi đó đường ống nước vẫn đông cứng. Mặc dù gia đình tôi và họ dùng chung một hệ thống ống nước, sống chung cùng một khu. Tôi đã sinh sống ở đây hơn 10 năm và hệ thống ống nước của gia đình vẫn luôn hoạt động tốt, ngay cả trong trận rét đậm năm ngoái.

Mỗi khi tôi tan làm trở về nhà, hàng xóm đều đến xin nước, tôi không bao giờ cảm thấy phiền hà, còn rất nhiệt tình giúp đỡ; vì vậy hàng xóm xung quanh đều nói tôi tốt bụng, lương thiện. Tôi nói đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ dạy các đệ tử của Ngài làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác, làm một người tốt.

Ở khu vực chúng tôi có một cụ già 84 tuổi, vì mâu thuẫn mẹ chồng con dâu nên bà cụ sống đơn độc một mình. Trước đây, khi đường nước đóng băng, các con bà đều đến nhà tôi xin nước, nhưng năm ngoái con bà đều ra nước ngoài, bà cụ có bà con xa nhưng thường đau ốm nên rất ít đến chơi. Kể từ đó, sau khi tan làm tôi thường mang nước đến cho bà và tôi vẫn duy trì cho đến tận bây giờ. Con trai cả của bà cảm thấy hổ thẹn, nên mua cho tôi 5 cân trứng gà, bày tỏ lòng cảm kích, tôi cảm ơn và từ chối món quà này. Khi con gái út của bà trở về khen tôi nhân hậu, lương thiện, còn nói: “Đây vốn là những việc mà con gái, con trai phải làm, vậy mà cậu đều làm giúp, thật cảm động!”

Những lúc như vậy, tôi đều mỉm cười và nói: “Chuyện nên làm mà, chúng ta chẳng phải là hàng xóm sao?” Tôi đã giảng chân tướng cho cả gia đình họ và họ đều đồng ý làm tam thoái bảo bình an! Hàng xóm xung quanh cũng lắng nghe tôi giảng chân tướng và họ vẫn dùng nước nhà tôi mỗi khi đường ống nước gặp vấn đề! Họ đều nói, hễ nhà ai gặp khó khăn đều có tôi giúp đỡ, và mọi người đều cho rằng tôi là một người tốt! Họ rất cảm kích!

Kỳ thực, người mà họ cần cảm ơn là Sư phụ Đại Pháp của chúng ta! Trong thế giới hỗn loạn này, Sư phụ vẫn hồng truyền Đại Pháp, dạy con người hướng thiện, phản bổn quy chân, có như vậy chúng ta mới có thể làm một người tốt biết nghĩ cho người khác trước!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/18/445041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/8/202691.html

Đăng ngày 21-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share