Bài viết của Hà Thanh Phong, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-06-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 với mục đích chữa bệnh. Trong hơn 20 năm qua, tôi đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu, nhưng tôi không thể viết hết về chúng. Bởi thời gian có hạn, trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện mà bản thân tôi đã trải qua để chứng thực sự vĩ đại của Sư tôn và huyền năng của Đại Pháp.
Trong dịp nghỉ lễ mừng năm mới 2014, tôi nhận thấy tại thành phố nơi tôi sinh sống xuất hiện tranh phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Chúng được vẽ rải rác trên các con đường và ngõ hẻm của thành phố, tổng cộng tại 11 điểm.
Ngay sau đó, tôi trông thấy một tranh châm biếm cỡ lớn khác trong một con hẻm gần nhà tôi. Nó bao phủ toàn bộ bức tường của một ngôi nhà, dài khoảng 7-8 mét và cao tầm 2 mét. Tôi trở nên sốt ruột và cảm thấy nó phải được hủy bỏ ngay lập tức.
Sau khi thảo luận với các đồng tu, chúng tôi quyết định mua một ít bình phun sơn để che đi tất cả các tranh tuyên truyền trong khu vực càng sớm càng tốt.
Mục tiêu đầu tiên của chúng tôi là mảng tường bao quanh một cơ quan chính phủ. Nó ở ngã tư sầm uất nhất của thành phố và có nhân viên bảo vệ túc trực suốt ngày đêm. Trước tiên, chúng tôi phát chính niệm để thanh lý các trường không gian, đồng thời cũng cầu Sư tôn gia trì cho chúng tôi. Hơn 10 giờ tối, vẫn có lác đác bóng người đi bộ trên phố. Chúng tôi nên làm gì bây giờ?. Chúng tôi không thể đợi thêm nữa. Một đồng tu nói, “Sử dụng thần thông đi!”
Tôi tự nhủ: “Nếu đột nhiên trời đổ mưa chẳng phải tốt sao?” Chúng tôi cầu xin sự trợ giúp của Sư phụ và bắt đầu nói: “Hỡi Thần gió, Thần mưa, Thần sấm sét, chúng tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Sư phụ của chúng tôi đang chính lại vũ trụ, và chúng tôi đang hỗ trợ Ngài cứu độ nhân loại. Các vị cũng ở đây để đồng hóa với Đại Pháp. Xin hãy giúp cho một trận mưa đi”. Nói xong, chúng tôi chắp tay hợp thập và tĩnh tâm chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, trời bắt đầu đổ mưa. Người trên đường nhanh chóng tản đi. Các nhân viên bảo vệ cũng đi vào trong. Chúng tôi lập tức bắt tay vào công việc, và sau một khoảng thời gian, bức tường dơ bẩn đã được làm sạch. Khi đó trời vẫn mưa, không ai trong chúng tôi có ô hay áo mưa, và chúng tôi còn cả một quãng đường dài để về nhà. Tôi nghĩ: “Bây giờ trời tạnh thì tốt quá!” Thật ngạc nhiên, mưa đột ngột tạnh. Chúng tôi người nào người nấy nước mưa lẫn nước mắt dàn giụa cả khuôn mặt. Tất cả chúng tôi đều rất xúc động về điều kỳ diệu này.
Với trải nghiệm này, chúng tôi tiếp tục xử lý các tranh châm biếm tại các địa điểm khác. Chúng tôi mang theo ô và có thể tiến hành vào ban ngày. Vì chúng tôi sử dụng sơn phun để phủ tranh, khi xịt thi thoảng phải lắc bình, mỗi khi lắc các viên bi trong đó tạo ra âm thanh lách cách, đặc biệt vào buổi tối, tiếng lách cách càng trở nên to hơn khiến người đi qua chú ý. Tuy nhiên, khi trời mưa lớn, tiếng mưa rơi trên ô át đi tiếng động giúp việc làm của chúng tôi trở nên suôn sẻ. Chúng tôi cảm nhận rõ ràng rằng, chính là Sư tôn đang cứu người, đồng thời giúp chúng tôi kiến lập uy đức.
Một điều kỳ diệu khác xảy ra khi chúng tôi quyết định xử lý bức tranh dưới gầm cầu đường sắt. Bức tranh dài hơn chục mét, cao 2 mét phủ kín cả bức tường. Vì ở địa điểm đặc biệt, lại có ba quán ăn đông khách gần đó nên cả ngày lẫn đêm đều có người qua lại. Sau nhiều lần ghé qua, chúng tôi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.
Tôi nghĩ, cần phải giảng chân tướng cho mấy quán ăn này để cứu họ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, bởi họ là nạn nhân trực tiếp. Theo đó, tôi quyết định giảng chân tướng cho họ. Tôi đã dành cả một ngày để gặp ba chủ quán. Tôi nói với họ sự thật về cuộc bức hại và thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng đưa cho họ cuốn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản và một số đĩa DVD. Một gia đình thậm chí còn hỏi xin một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tôi nói với từng chủ quán: “Tối nay, sau nửa đêm, tôi định sơn phủ toàn bộ tranh phỉ báng này. Anh có đồng ý không?“ Tất cả đều đồng ý. Một người còn nói anh ấy sẽ ủng hộ những nỗ lực của tôi.
Sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình trước bình minh, nếu lần này không xong, tôi sẽ không về nhà nữa. Bởi vì đây là điểm cuối cùng, tranh dài nhất và tốn nhiều thời gian nhất.
Người của mấy quán ăn tình nguyện canh chừng cho tôi khi tôi xịt sơn và cảnh báo nếu có người đến. Đầu tiên, tôi dùng sơn trắng xịt một lớp bao phủ, sau đó tôi dùng sơn đỏ để viết chín chữ chân ngôn. Đến lúc đó, họ trở nên lo lắng và đi vào nhà.
Ngay sau khi tôi viết xong, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, một người lạ đến chỗ tôi và lớn tiếng nói: “Sao ông dám viết những lời này ở đây! To gan thế! Tôi sẽ gọi cảnh sát”. Tôi thấy anh ta như người say rượu, liền cười nói: “Anh là người tốt, anh sẽ không làm việc xấu kia đâu.” Anh ta không nghe và rút điện thoại của mình ra.
Trong tình huống cấp bách, tôi chợt nhớ tới điều Sư phụ giảng:
“Ví như làm kẻ xấu tà ác đang bức hại đệ tử Đại Pháp phải trụ yên một chỗ, chỉ [cần] nói một tiếng “định”, hoặc nói “ngươi đứng đấy không được động”, hoặc trỏ vào một nhóm người xấu, thì nhất định không động được; sau đó nghĩ “giải” thì sẽ giải trừ xong.” (Công năng là gì, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi lập tức chỉ tay vào người đàn ông và ra lệnh: “Anh đứng yên đó và đừng nhúc nhích!” Anh ta lập tức bất động. Sau khi tôi viết xong, “Chân Thiện Nhẫn hảo”, người đàn ông vẫn đứng im ở đó.
Sau đó, tôi thu dọn đồ đạc rồi ngồi lên xe đạp điện. Trước khi rời đi, tôi nói với anh ta: “Muộn rồi, anh mau về nhà đi”. Anh ta bèn xoay người và từ từ đi về hướng Nam.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/27/445441.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/5/202647.html
Đăng ngày 25-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.