Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2022] Trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, tôi rất lo lắng vì mình không có đủ từ bi khi giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi ngưỡng mộ những học viên tu luyện tốt, từ bi, nói năng có trí huệ. Tôi biết sứ mệnh trợ Sư chính Pháp của mình quan trọng như thế nào, vì vậy tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ của mình trong việc trợ giúp Sư phụ thức tỉnh chúng sinh.

Có một đồng tu là người cùng làng với mẹ tôi. Tôi xem cô ấy là em gái và chúng tôi thường học Pháp và luyện công cùng nhau vì cô ấy sống gần tôi. Một ngày nọ, cô ấy đề nghị chúng tôi về thăm quê để giảng chân tướng, vì nhiều ngôi làng đã bị phong tỏa và một số dân làng vẫn chưa nghe chân tướng về Đại Pháp. Ngoài mặt thì tôi đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy như là việc bất đắc dĩ.

Tôi cảm thấy tâm mình không chính. Vì vậy, tôi hướng nội để tìm những chấp trước đã cản trở mình đặt tâm giảng chân tướng và cứu người.

Trước khi kết hôn, vào thời những năm 1970, mọi người ghen tị với tôi vì tôi là phụ nữ mà có thể lái máy kéo, tôi cũng cảm thấy mình hơn người khác một bậc. Lúc đó, tôi còn trẻ, xinh xắn và ai cũng nghĩ tôi là một cô gái thông minh, đảm đang. Tôi được chiều chuộng vì là con gái duy nhất trong gia đình. Tôi quen với việc nghe những lời khen và không thể tiếp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào.

Sau khi kết hôn, mọi người không còn ghen tị với tôi nữa. Chồng tôi lười biếng. Anh không có công việc tử tế, vì vậy, tôi là trụ cột chính trong gia đình. Con trai tôi cũng kém hơn bạn bè cùng trang lứa. Cháu thấp bé, không có bằng cấp và công việc, ngoài 30 tuổi mà vẫn chưa có gia đình. Trong khi những người khác đã có xe hơi, nhà cửa, con cái, thì những gì cháu có rất ít. Tôi cảm thấy xấu hổ khi về quê bố mẹ đẻ. Nhiều chấp trước người thường được phản ánh ra khi tôi đến thăm họ hàng bên bố mẹ, chẳng hạn như tâm tranh đấu, hiển thị, đố kỵ, hư danh, mặc cảm, tự ti, v.v..

Loại bỏ chấp trước tự ti, đố kỵ và hư vinh

Khi đến thăm bố mẹ, tôi phải đi qua người bạn cùng lớp từ thời tiểu học, vì cô ấy bán bánh quy ở lối vào duy nhất của làng. Có lần tôi và con trai bắt xe buýt về nhà bố mẹ đẻ. Sau khi xuống xe, chúng tôi phải đi ngang qua gian hàng của bạn cùng lớp của tôi. Tôi vội chào cô ấy và vội vã về nhà để tránh phải nói chuyện với cô ấy, vì tôi sợ bị hỏi về hoàn cảnh gia đình mình, chẳng hạn như con trai tôi đã lập gia đình chưa, đã có con chưa.

Ngay sau cuộc trò chuyện ngắn với bạn học cũ, con trai tôi nói rằng tôi không lịch sự vì tôi cố tránh nói chuyện với cô ấy. Thông thường, cháu không để ý đến những chi tiết như vậy, nhưng lần này cháu liên tục nói tôi đã thô lỗ như thế nào. Tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đang dùng miệng của cháu để điểm hóa cho tôi và để tôi nhận ra những chấp trước vào hư vinh, đố kỵ, mặc cảm và ích kỷ. Ngay khi nhận ra điều này, tôi lập tức loại bỏ những chấp trước con người này.

Cách đây vài tháng, hai người bạn thân nhất của tôi đã gọi điện cho tôi và đề nghị chúng tôi gặp nhau vì đã lâu không gặp. Tôi từ chối với lý do rằng không có thời gian. Thực ra, không phải tôi không có thời gian mà là tôi sợ bị coi thường. Nhưng, khi nghĩ về điều đó, tôi biết đó là những chấp trước và quan niệm con người của mình.

Bây giờ tôi có Sư phụ và tôi là một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi nhận ra rằng mình nên hạnh phúc vì là một người tu luyện Đại Pháp, là sinh mệnh mà Thần ghen tị. Tôi nên loại bỏ những quan niệm con người. Cuối cùng, tôi cũng gặp gỡ các bạn của mình vào ngày 29 tháng 8 năm 2021. Tất cả chúng tôi đều rất vui khi gặp nhau. Kể từ khi tôi thay đổi quan niệm của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc cho họ khi họ nói về những đứa cháu trai dễ thương và thông minh, con trai giỏi giang, con dâu hiếu thảo và gia đình giàu có.

Một lần tôi gặp một người anh họ mà tôi đã không gặp trong hơn 40 năm. Khi tôi chào anh ấy, anh ấy dường như không nhớ ra tôi. Tôi chợt nhận ra mình trông già và kém hấp dẫn hơn trước rất nhiều. Sau đó, tôi lập tức nhận ra rằng đó không phải là suy nghĩ của mình, mà là chấp trước của tôi vào hư danh, và tự ti. Tôi nên buông bỏ những quan niệm sai lầm này, vốn cản trở tôi giảng chân tướng. Sau đó, anh ấy nhớ ra tôi. Tôi tặng anh một USB có thông tin về Đại Pháp và cuộc bức hại, một mặt dây chuyền có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Anh vui vẻ nhận lấy. Sau đó, tôi nói với anh rằng: “Mặt dây chuyền này có thể xua tà và giúp tránh dịch bệnh, nó là pháp khí cứu mạng mà Sư phụ của Đại Pháp đã ban cho tất cả chúng sinh. Anh hãy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.”

Anh ấy nói: “Anh đã rút khỏi Đoàn Thanh niên lâu rồi.” Sau đó, tôi nói với anh rằng khi anh gia nhập Đoàn và giơ nắm đấm lên thề, anh đã dâng hiến sinh mệnh của mình cho ĐCSTQ và anh sẽ bị nó thao túng. Bây giờ, đã đến lúc thoái xuất khỏi nó để đảm bảo bình an cho anh. Anh đã vui vẻ đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Giảng chân tướng cho mẹ tôi và loại bỏ tâm sợ hãi của bà

Một lần sau bữa trưa tại nhà mẹ tôi, tôi nói với mẹ tôi rằng tôi và em gái sẽ đi dạo quanh làng để giảng chân tướng. Mẹ tôi lo lắng và không vui.

Mẹ tôi không thể đọc nên bà chỉ có thể nghe bản ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Đến bây giờ, bà vẫn không hiểu rõ lắm về các Pháp lý.

Bà phải chịu áp lực tâm lý rất lớn bởi cuộc bức hại tàn bạo của tà Đảng đối với các học viên Đại Pháp, và những tuyên truyền dối trá của tà ác. Vì vậy, khi dân làng không minh bạch chân tướng nói điều gì đó xấu về Đại Pháp, bà sợ phải đối mặt với việc giảng chân tướng và bà cũng không muốn chúng tôi làm như vậy vì bà sợ chúng tôi bị bức hại.

Để giảm bớt lo lắng và tâm sợ bức hại của mẹ, tôi nghĩ trước tiên mình nên giảng chân tướng cho bà.

Tôi nói: “Mẹ biết Đại Pháp là tốt, vì vậy mẹ hãy nghe các bài giảng của Sư phụ mỗi ngày. Sư phụ đã giúp mẹ bỏ thuốc lá, điều mà mẹ đã cố gắng thực hiện trong nhiều năm, trước khi mẹ nghe xong các bài giảng của Sư phụ. Mẹ đã được hưởng lợi từ Đại Pháp nhưng mẹ lại không dám chứng thực Pháp. Có phải như thế là ích kỷ không? Mẹ có phải là người tốt không? Sư phụ yêu cầu chúng ta trở thành người tốt, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Chúng ta nên chiều theo yêu cầu của Sư phụ. Những người dân làng nói những lời không hay về Đại Pháp do không minh bạch chân tướng và họ bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Hiện nay có quá nhiều thảm họa tự nhiên và nhân tạo đang hủy diệt con người. Sư phụ muốn chúng ta cứu người. Các học viên Đại Pháp là hy vọng duy nhất để chúng sinh được cứu.”

Mẹ tôi cuối cùng đã hiểu tại sao chúng tôi nên giảng chân tướng và dần buông bỏ tâm sợ hãi của mình. Bà không còn lo lắng và sợ hãi khi chúng tôi giảng chân tướng nữa.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trên hành trình tu luyện, nếu có bất kỳ điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/12/441155.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/17/201844.html

Đăng ngày 14-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share