Bài viết của Lan Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 31-05-2022] Thông qua tu luyện, tôi ngộ ra rằng tất cả những chấp trước ẩn giấu sau tâm danh lợi, vị tư và chấp trước vào tình đều sinh ra từ những quan niệm người thường. Miễn là chúng ta thực sự tín Sư tín Pháp thì có thể liên tục phá trừ được những xiềng xích của mọi quan niệm và không ngừng đồng hóa với Pháp.

Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm đã khích lệ tôi đột phá trong tu luyện. Sự việc thứ nhất xảy ra vào năm tôi 68 tuổi và sự việc còn lại xảy ra cách đây 6 năm rưỡi.

Xương đùi bị gãy đã lành lại trong 7 ngày

Vào ngày 5 tháng 2 năm 2015, tôi đến thăm nhà một đồng tu đến khoảng 10 giờ sáng bắt đầu đi về nhà. Khi tôi vừa đặt chân phải lên bàn đạp thì thấy một luồng lực đâm vào lưng khiến tôi và chiếc xe văng ra xa khoảng 4-5 mét, phía thân bên trái ngã xuống đất. Tôi nghĩ: “Chuyện gì vậy nhỉ? Không có rãnh nước, không có đá hay viên gạch nào trên đường, sao mình lại bị ngã được nhỉ? Lực đẩy kia từ đâu tới?”

Tôi từ từ bò dậy, phủi sạch bụi trên quần áo và dắt xe đạp đi tiếp. Nhưng ngay khi định nhấc chân phải lên thì đầu gối chân trái khuỵu xuống phía trong đùi chân phải. Tôi sững người, thầm nghĩ: “Không thể nào! Mình có nhìn nhầm không? Hãy thử lại một lần nữa xem sao.” Hai tay tôi nắm chặt đầu xe. Khi nhấc chân phải lên, tôi nhận ra xương đùi chân trái đã bị gập vào bên trong một góc 90 độ. Tôi gần như ngã xuống đất, dùng hai tay nắm chặt đầu tay lái và đứng thẳng lên, lúc này tôi không dám bước đi nữa.

Tôi hiểu rằng mình không nên gục ngã lúc này, vì nếu như tôi ngồi xuống đất, tôi sẽ không thể đứng lên được nữa. Tôi lấy lại bình tĩnh và không hề cảm thấy sợ. Tôi nghĩ: “Mình vẫn ổn. Về nhà luyện công là sẽ ổn thôi.” Tôi liền đẩy xe đạp về phía trước. Khi nhìn lên tôi thấy một chiếc xe ô tô của đồng tu ở ngay phía trước. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Mình không nên gọi cô ấy, mình phải tự đi bộ về nhà!”

Lúc đó tôi đang ở khu vực nông thôn ở ngoại ô thành phố, cách nhà hơn một dặm. Tôi tự nhủ: “Làm thế nào để đi bộ về đây?” Chân phải tôi không thể bước nổi còn chân trái thì không dám cử động. Vậy nên tôi cố gắng nhích cả hai chân một cách nhẹ nhàng đi từng chút một. Thấy cách này khá hiệu quả, tôi bắt đầu đẩy xe đạp đi được vài cm trong tình trạng chân không rời mặt đất. Chiếc xe đạp tỏ ra rất hữu ích và tôi có thể di chuyển từ từ về phía trước. Khi gặp một tảng băng trên đường rộng khoảng 2 mét, tôi nhích từng chút rất chậm đi qua. Sau khi vượt khỏi một con dốc khác, tôi đến được đường lớn để đi vào thành phố.

Hôm đó dường như con đường bỗng rộng rãi một cách bất thường. Tôi luôn quan sát để chắc chắn rằng không có xe ô tô chạy qua rồi mới băng qua đường. Đầu tiên tôi băng qua đường từ phía Đông sang phía Tây sau đó đi về hướng Nam. Bỗng nhiên tôi nhận ra mình đang đi bằng cả đôi chân! Đó cũng là lúc tôi biết rằng mình đã có thể đứng bằng cả hai chân! Khi nhớ lại cách mình vừa băng qua đường như thế nào, tôi mới nghĩ ra là mình đã bước đi trên đôi chân. Tôi cảm thấy vững tâm hơn, sau đó tôi dùng chân phải bước trước còn chân trái lê theo sau rồi đi về nhà.

Ngay khi vừa đến cổng khu dân cư, tôi tình cờ gặp một người quen. Sau một hồi nói chuyện, anh ấy bảo: “Sao chị không lên xe đạp mà đi?” Anh ấy nghĩ tôi dắt xe đi vì giữ phép lịch sự. Tôi trả lời: “Không sao đâu, tôi gần về tới nhà rồi.” Tôi đoán anh ấy không thấy chân tôi có vấn đề gì, cũng nhờ Sư phụ đã bảo hộ tôi. Nhà tôi ở trên tầng 3. Sau đó tôi vịn lan can đẩy người lên từng chút một. Trong tâm thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Cố gắng hết sức, cuối cùng tôi cũng lên được tầng 3.

Sau khi đi vào phòng, tôi bắt đầu nấu ăn và làm các việc cần làm. Thấy tôi đi khập khiễng, chồng tôi mỉa mai: “Sao lại đi tập tễnh thế kia?” Ông ấy vốn rất sợ tà đảng và phản đối việc tôi đi ra ngoài giảng chân tướng. Mỗi khi tôi đi ra ngoài ông ấy đều lo lắng. Vậy nên tôi không muốn kể cho ông ấy bất cứ điều gì. Tôi chỉ nói: “Tôi hơi đau chân một chút.”

Buổi tối hôm đó tôi luyện công trong 2 tiếng đồng hồ. Tôi nhận thấy đôi chân đau không làm ảnh hưởng gì tới việc ngồi đả tọa. Tôi ngồi song bàn, chân phải đặt lên chân trái ngay đúng vị trí tôi bị thương. Vậy mà tại sao tôi không hề cảm thấy đau nhỉ? Chắc hẳn Sư phụ đã phải thay con chịu đựng nỗi đau này rồi!

Đến ngày thứ 3, tôi nhờ chồng đưa đi chợ. Tôi nói muốn mua ít đồ tạp hóa nhưng thực ra tôi chỉ muốn luyện tập hai chân. Ngày thứ 4, tôi gọi cho con trai và kể với cháu chân tôi bị thương. Sau khi biết chuyện, cháu kích động nói: “Tại sao đến bây giờ mẹ mới nói với con?! Như vậy không được, phải đến bệnh viện chụp X-quang để kiểm tra. Mẹ không lo phải nhập viện đâu, chúng ta chỉ đến chụp rồi về thôi. Con lo lắm!”

Tôi bảo cháu: “Không nghiêm trọng vậy đâu. Mẹ đã nói là mẹ ổn mà. Con cứ làm các việc của mình đi.” Nhưng con tôi không nghe lời bất kể tôi nói thế nào. Cuối cùng cháu mất kiên nhẫn và nói: “Chúng ta chỉ đi chụp X-quang thôi mà. Mẹ có thể đi được không?” Tôi có chút lo lắng rồi buột miệng nói: “Mẹ nói con nghe, trong vòng 1 tuần thôi, mẹ sẽ lại có thể đi xe đạp trên đường rồi. Con có tin không?!” Thấy tôi không chịu nhượng bộ, cháu bất lực nói: “Được rồi, con tin!”

Vào ngày thứ 6, tôi xuống cầu thang để thử xem có thể leo lên xe đạp không. Ngay khi vừa đặt chân trái lên bàn đạp và chân phải giẫm xuống nền, chân trái bắt đầu run lên khiến tôi gần như ngã xuống.

Sang ngày thứ 8, tôi nghĩ mình phải ngồi được lên xe một cách nhanh nhất có thể. Vậy là khi chân trái vừa đặt lên bàn đạp, chân phải bắt đầu đạp và rất nhanh tôi đã đi được xe đạp như bình thường! Tôi tiếp tục đạp xe và cảm thấy an toàn. Khi không thấy ai ở đó, tôi nghĩ mình chỉ cần luyện cách lên xuống xe vài lần nữa là được. Cuối cùng chỉ sau hai lần tập tôi đã có thể lên xuống xe bình thường! Ngay sau đó tôi đã có thể đi xe đạp mà không gặp vấn đề gì.

Niệm bất chính chiêu mời ma nạn từ Cựu thế lực

Trong lúc gặp phải quan nạn này, tôi đã hướng nội và tự hỏi điều gì đã gây ra việc này? Mình đã sai ở đâu? Tâm tính mình có gì thiếu sót? Hay có những chấp trước nào cần vứt bỏ đây?

Trước đó, tôi không thấy có bất cứ mâu thuẫn hay can nhiễu tâm tính nào xảy đến. Mỗi buổi sáng tôi đều đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Tôi cũng thường xuyên tham gia học Pháp cùng mọi người. Tôi cảm thấy trạng thái tu luyện của mình khá ổn định. Vậy nguyên nhân của sự việc này là gì? Tôi nghĩ: Liệu mình có ý niệm hay hành vi nào không phù hợp với Pháp vào ngày hôm đó không?

Hôm đó là ngày 5 tháng 2 năm 2015. Tôi đến nhà một đồng tu có chút việc. Trước khi ra về tôi nói với cô ấy rằng “Có một đoạn Pháp của Sư phụ luôn xuất hiện trong tâm tôi:”

“Một sinh mệnh tại vấn đề tương quan trọng đại nếu có thể cân nhắc vấn đề mà không mang theo quan niệm nào cả, thế thì cá nhân đó thật sự có thể làm chủ chính mình, sự thanh tỉnh ấy là trí huệ mà khác với cái thông minh mà người ta thường nói.” (Tồn tại vì ai?Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nói: “Nếu tôi có thể thực sự làm được vậy, vậy chẳng phải là tôi sẽ hoàn toàn đồng hóa với Pháp sao? Nhưng nếu tôi không thể làm được vậy thì sao?” Sau đó tôi bỗng ngưng bặt. Không hiểu lý do tại sao nhưng tôi không muốn nói tiếp nữa. Tuy nhiên trong tâm tôi đã xuất hiện sự nghi hoặc về bản thân rồi. Sau đó vừa đi ra cửa liền xảy ra sự việc đó.

Hồi tưởng lại, tôi ngộ ra: khổ nạn này là do tôi tự gây ra. Cựu thế lực ở không gian khác đang quan sát tôi: “Ngươi đang truy cầu!” Niệm bất chính này đã bị chúng tóm được và lợi dụng sơ hở để bức hại tôi.

Đại Pháp vô cùng siêu thường và thần kỳ

Vào thời điểm xảy ra tai nạn này, mẹ chồng của cháu gái tôi cũng bị gãy xương đùi và vừa mới được xuất viện. Bà ấy đã phải trả viện phí 37 ngàn Nhân dân tệ. Tôi liền nói với chồng: “Ông xem, tôi đã giúp ông tiết kiệm được 37 ngàn nhân dân tệ đấy nhé!”

Ông ấy nói: “Ý bà là sao?” Ông ấy không tin rằng tôi bị gãy chân và lành lại chỉ sau 7 ngày. Tôi thuyết phục thế nào ông ấy cũng không tin.

Sự thật là Đại Pháp đã triển hiện những điều thần kỳ và phi thường vượt xa khả năng nhận thức và sự tưởng tượng của con người. Là một người thường làm sao ông ấy có thể hiểu được chứ? Ngay lập tức, tâm trí tôi chỉ còn ngập tràn lòng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Tôi không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể nói: “Cảm tạ ân Sư!”

Gia đình tôi hiểu rằng Sư phụ đã tiêu nghiệp cho tôi, chứng thực uy lực của Đại Pháp.

Vào khoảng 3 giờ sáng ngày 17 tháng 5 năm 2021, chỗ chân trái bị gãy bỗng trở nên đau dữ dội. Ngay sau đó, cả hai chân đều bị đau, cả đầu gối, đùi và lưng dưới của tôi đều bị đau khủng khiếp, tôi lấy tay sờ vào người cũng không rõ chỗ nào bị đau nữa, khắp nửa thân trái đều đau đớn. Ngay lập tức toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.

Tôi nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hơn 6 năm rồi không hề có vấn đề gì. Vậy tại sao giờ lại tái phát?” Trong lúc gắng gượng chịu đựng đau đớn, tôi bắt đầu phát chính niệm. Thời gian từ từ trôi đi. Sau gần 4 tiếng đồng hồ, mồ hôi bắt đầu vã ra đến nỗi chăn và ga giường ướt đẫm khiến tôi không nằm được. Khoảng 7 giờ sáng, tôi bỏ chăn ra rồi dùng ga giường lau mồ hôi khắp người và thức dậy.

Lúc đi tôi không còn cảm thấy đau như trước nữa nhưng chỗ đùi trái không còn chút sức lực nào, giống như khi nó bị gãy cách đây hơn 6 năm. Tôi phải bước bằng chân phải trước rồi lê chân trái theo sau. Tôi rửa mặt rồi chầm chậm bước từng bước men theo tường đi ra bếp nấu bữa sáng.

Tôi không hề cảm thấy đau khi ngồi song bàn học Pháp và phát chính niệm. Nhưng tối hôm đó khi đứng luyện các bài công pháp thì người lại bị đau. Vì chân trái quá đau, tôi dùng toàn chân phải để đỡ toàn thân. Sau khi đứng luyện công 1 tiếng rưỡi, chân phải rất mỏi nên lúc này cả hai chân đều trở nên đau đớn! Tôi đổ mồ hôi nhiều đến mức ướt đẫm cả quần áo. Vậy là tôi đã phải chịu đựng đau đớn trong 4 tiếng đồng hồ sáng hôm ấy và 1 tiếng rưỡi đứng luyện công. Quả thực vô cùng thống khổ!

Trong suốt quá trình này, tôi nhận ra rằng khi tôi học Pháp, bất luận ngồi song bàn bao lâu tôi cũng không hề thấy đau. Tôi cũng chỉ cảm thấy đau một chút khi nấu cơm và làm các việc nhà. Tôi thầm nghĩ: “Việc này dường như không phải là can nhiễu. Tôi nghĩ rằng khổ nạn này là do mình chiêu mời đến; là nghiệp lực mà mình gây ra; vậy nên đây là phần nghiệp lực mình phải chịu nhận. Mặc dùng Sư phụ đã gánh chịu hầu hết đau đớn cho tôi, thì vẫn còn một phần chính mình phải chịu nhận.” Chính là Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp và chuyển hóa nghiệp lực, cho dù đau đớn thế nào, thống khổ chịu đựng lớn đến đâu, miễn là Sư phụ an bài, tôi cũng xin chấp nhận. Nếu không phải do Sư phụ an bài, tôi sẽ hoàn toàn không thừa nhận. Từ đó, mỗi khi cảm thấy đau tôi tiếp tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Đến ngày thứ ba kể từ lúc cơn đau tái phát, chồng tôi thấy tôi đi lại khó khăn nên hỏi: “Tôi mua xe tập đi cho bà nhé?” Tôi đáp: “Không cần đâu, cảm ơn ông! Vài ngày nữa là tôi khỏe thôi.” Khi ông ấy hỏi chân tôi bị làm sao. Tôi nói: “Cái chân này bị gãy 6 năm trước. Bất kể là ông có tin hay không, tôi đã có thể đạp xe sau 7 ngày bị gãy chân. Những gì tôi đang trải qua cũng là một thần tích triển hiện trong tu luyện Đại Pháp. Vào lúc đó, Sư phụ đã chịu đựng thay tôi nên tôi không hề thấy đau. Tuy nhiên đây là nghiệp lực do tôi gây ra, nên tôi phải chịu đựng để hoàn trả. Lần này, Sư phụ nhìn thấy tầng thứ tâm tính của tôi có thể chịu đựng đau đớn trên thân thể này nên đã an bài khảo nghiệm này cho tôi. Bây giờ quả là rất đau đớn. Mặc dù vậy nó không là gì so với những gì mà tôi lẽ ra đã phải chịu đựng trong ma nạn này. Bây giờ ông đã tin những gì tôi nói chưa?”

Mặc dù ông ấy không nói lời nào nhưng tôi cảm nhận được ông ấy đã đồng tình. Sau khi con trai tôi biết việc này, cháu cũng không nói gì. Cháu đã tin những gì tôi kể và muốn mua cho tôi một chiếc xe điện ba bánh. Tôi đã từ chối nhưng cháu vẫn nhất quyết mua một chiếc cho tôi.

Vào ngày thứ 12, cũng là ngày chia sẻ thể hội mỗi tháng của hai nhóm học Pháp, tôi nhờ chồng lái xe đưa tới đó. Ông ấy nói: “Chắc chắn rồi.” Tôi đáp: “Tốt quá! Lần tới tôi sẽ tự đạp xe đi, không làm phiền ông nữa.” Trước đây việc đưa tối đến nhóm học Pháp gần như là một việc không tưởng bởi vì chồng tôi không ủng hộ tôi do ông rất sợ tà Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Vào ngày thứ 15, gần như toàn bộ bàn chân trái của tôi đã có thể chạm đất. Sau đó chân trái không còn bị run rẩy nữa. Cơn đau vào buổi sáng dịu dần còn buổi tối khi đứng luyện công cũng không quá đau đớn nữa.

Trong hơn một tháng đó, chồng tôi luôn chủ động đưa đón tôi đến nhóm học Pháp. Gần 50 ngày sau, về cơ bản tôi đã quay lại trạng thái bình thường.

Phần kết

Trong toàn bộ quá trình này, tôi tự vấn bản thân: Dù xương đùi bị gãy nhưng tại sao tôi không cảm thấy quá đau đớn nhỉ? Khi người khác bị gãy chân, họ phải bó bột và chống nạng trong vài tháng, vậy mà tôi đã lành lặn chỉ trong 7 ngày. Đây không phải thần tích sao? Bây giờ khi nghĩ lại về cái ngày chân bị gãy, khi tai nạn xảy ra, tôi không hề chịu can nhiễu bởi bất cứ quan niệm nào. Tâm trí tôi trống rỗng và không chút sợ hãi. Tôi rất bình tĩnh và không bận tâm vào việc đó, chỉ giữ một ý niệm duy nhất là: “Chỉ cần về nhà luyện công sẽ ổn thôi.”

Khi đi về nhà, tôi không hề nghĩ tới việc liệu tôi có thể đi về hay không. Khi không mảy may một niệm bất lực bó tay tiêu cực, hóa ra tôi lại có thể tự đi về. Sau đó, thực sự là một phép màu khi tôi không hề thấy đau đớn và hoàn toàn hồi phục sau 7 ngày. Tôi dần ngộ ra rằng nếu tôi có thể thực sự đột phá bất kỳ quan niệm hậu thiên nào, thì chân ngã của chúng ta sẽ làm chủ tư tưởng bản thân.

Khi tôi thể ngộ sâu sắc về tầng Pháp lý này, tôi cảm nhận rằng đó chính là “thanh tỉnh.” Tôi có thể cảm nhận được rằng Sư phụ đang nhẫn nại dõi theo và chờ đợi chúng ta. Đó là sự mong đợi hay nói một cách chính xác hơn, chính là từ bi!

Bây giờ, tôi đã có một thể ngộ mới về những gì Sư phụ giảng về “trí huệ.” Vậy nên, tôi nghĩ rằng việc đột phá những quan niệm người thường là chìa khóa để thanh trừ lớp vỏ con người trên bề mặt để cho chân ngã thực sự hiện lộ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/30/441879.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/10/202179.html

Đăng ngày 09-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share