Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-07-2022] Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng riêng về vấn đề “tu khẩu”. Điều đó cho thấy đối với một đệ tử Đại Pháp, vấn đề tu khẩu là vô cùng trọng yếu. Trong hơn 20 năm tu luyện, vì không coi trọng tu khẩu nên tôi đã gặp đủ loại phiền toái và một lần đặc biệt nghiêm trọng khiến tôi xuất hiện những triệu chứng nghiệp bệnh mà đến tận bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Nói xấu người khác liền xuất hiện vấn đề

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, mẹ tôi sống cùng anh trai tôi để giúp chăm sóc cháu trai. Nhưng chị dâu và mẹ tôi liên tục mâu thuẫn với nhau. Khi đó, tôi làm việc ở nơi khác và mỗi lần về nhà tôi đều đến nhà anh trai vài ngày để ở cùng mẹ. Ban đầu, khi mẹ tôi kể lể việc chị dâu tôi đối xử với anh trai và mẹ tôi tệ thế nào, tôi đều khuyên mẹ hãy đứng ở vị trí của chị dâu mà suy xét vấn đề. Nhưng sau nửa buổi, tôi lại bị cuốn theo lối nghĩ của mẹ: nghe mẹ tôi bất bình kể lể, trong tâm tôi bất giác sinh ra chán ghét, oán hận chị dâu, lần nào tôi cũng không nhịn được và lại ngồi với mẹ nói xấu chị dâu.

Mỗi lần từ nhà anh trai trở về, tôi đều xuất hiện triệu chứng cảm mạo như đau họng, sổ mũi và phải qua vài ngày mới khỏi. Khi đó, tôi không biết hướng nội, luôn cảm thấy ác khí ở chị dâu quá nặng, trường năng lượng xấu ở nhà chị đã gây ra trạng thái không bình thường đó của tôi.

Mọi việc cứ như vậy trong ba, bốn năm và đến một hôm, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình đã không giữ vững tâm tính khi nói xấu chị dâu. Từ đó trở đi, mỗi khi tôi trở về từ nhà anh trai, tôi không còn xuất hiện triệu chứng cảm mạo nữa.

Sơ hở tích tụ

Có một việc nữa mà tôi vẫn nhớ như in. Vào một ngày năm 2007, tôi dậy lúc hơn 3 giờ sáng để luyện công và thấy họng mình đau rát, dù buổi tối hôm trước tôi vẫn bình thường. Tôi liền uống một chút nước cho đỡ khô họng. Mặc dù rất đau nhưng tôi vẫn có thể nuốt một ngụm nước nhỏ. Nhưng chưa đến nửa giờ sau, cuống họng của tôi như bị kẹp chặt lại, đến một giọt nước cũng nuốt không trôi. Giọng tôi nghẹn lại không thể phát ra tiếng. Tôi phải làm sao đây?

Hồi đó là lần thứ hai tôi bị bức hại, cũng là một lần nữa tôi bị mất việc. Vì vậy tôi phải xoay xở chuyến đến một thành phố cách xa hàng nghìn km và làm việc cho một công ty của Đài Loan. Lương của tôi rất thấp, công việc cũng không ổn định. Nếu tôi ngày nào tôi nghỉ, tôi sẽ bị trừ lương ngày đó và cuộc sống của tôi gặp áp lực.

Khi đó, tôi đã tu luyện được khoảng 7 năm và biết mình nhất định đã làm sai điều gì đó. Tôi nhanh chóng bình tâm và truy xét lại toàn bộ các sự việc trong vài ngày trước. Đa số các việc đều không có vấn đề gì, chỉ có một việc mà trong tâm tôi cảm thấy hổ thẹn, đó là ngay ngày hôm trước tôi đã nói xấu bà chủ với một đồng nghiệp trong khoảng nửa giờ đồng hồ. Thực ra, tôi biết tôi sai khi nói vậy nhưng tôi đã không kiềm chế được bởi vì cô ấy đã đối xử rất tệ với tôi, cộng thêm đồng nghiệp của tôi cũng phàn nàn về cô ấy. Và vì thế tôi đã phải gặp nghiệp bệnh nghiêm trọng.

Sau khi nhận ra sai lầm, tôi liền ngồi song bàn để thanh trừ tất cả những thứ xấu đó trong tâm và thành tâm xin lỗi Sư phụ.

Chưa đến nửa giờ, đột nhiên một vật mềm và mấy cục cứng cứng từ trong cổ họng của tôi trào ra đến miệng. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh để nhổ chúng ra và thấy một cục cỡ đồng xu trông giống như máu và mủ nhưng không phải. Sau đó, cổ họng tôi không có vấn đề gì nữa. Tôi có thể uống nước và nói chuyện bình thường, giống như cổ họng tôi chưa từng bị đau vậy.

Tôi biết rằng vì tôi đã nhận ra thiếu sót và thành tâm hối cải, nên Sư phụ đã giúp loại bỏ cục thịt thối trong cổ họng cho tôi.

Mặc dù đã có bài học giáo huấn lần đó, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn quy chính bản thân. Tôi giữ trạng thái tốt được vài năm, rồi sau đó lại bắt đầu nói thị phi về người khác. Tôi nhớ, đầu năm 2015, vấn đề này biểu hiện càng ngày càng nhiều hơn. Nhiều lúc tôi đã gặp một, hai người rất khó chịu ở gần tôi khiến tôi lại nhiều lần đắc tội. Sẵn tâm bất mãn, tôi lại ngồi cùng mấy đồng nghiệp thân bàn luận việc người này người kia không tốt thế nào, tôi không nhịn được bèn chen vào nói một đôi câu, và cuối cùng càng nói càng nhiều, về sau lại trở thành nhân vật chính. Tôi biết mình không nên nói bất cứ điều gì tiêu cực nhưng tôi không thể kìm lại được. Lần nào tôi cũng hối hận và cảm thấy xấu hổ, không mặt mũi nào nhìn Sư phụ nhưng lần sau tôi lại phạm sai lầm. Việc này đã diễn ra như thế trong vài năm.

Đến cuối năm 2019, một lần tôi đi làm sạch răng, nha sỹ nói toàn bộ răng của tôi đều bị lung lay và nướu sưng to. Tôi phải uống thuốc để giảm viêm và làm chắc răng. Lúc ấy tôi rất tức giận, nghĩ rằng nha sỹ chỉ vì để kiếm được thêm tiền mà cố ý nói phóng đại vấn đề.

Tôi tức giận rời khỏi bệnh viện, về đến nhà tôi soi gương và không khỏi bàng hoàng: Hàm răng của tôi quả thực hầu hết đều lung lay, lợi dưới sưng to cả hai bên. Tệ hơn nữa, một chiếc răng ở hàm dưới của tôi lung lay rất nhiều, còn nhô cao hơn cả những chiếc răng khác và chìa ra ngoài. Khi đó, tôi mới 45 tuổi và theo trí nhớ của tôi thì răng tôi rất đều và đẹp. Những người quen tôi thường bảo, “Răng đều và đẹp như răng giả vậy.” Đột nhiên, tôi ngộ ra rằng: đây chính là cái giá tôi phải trả cho việc trường kỳ không tu khẩu!

Những thiếu sót về tâm tính tích tụ lại đã dẫn đến việc tôi bị bức hại: Tôi bị giam giữ phi pháp vì phát tài liệu giảng chân tướng. Trong buồng giam có đủ loại người, và xô xát còn nhiều hơn so với ở bên ngoài. Khi ai đó xúc phạm tôi, cho dù lúc đó tôi không nói gì nhưng tôi không thể cho qua và vào thời điểm phù hợp tôi sẽ lại nói điều gì đó, rằng chuyện đó không tốt thế nào, tại sao điều đó không đúng v.v..Điều này càng xảy ra, tôi lại càng phải đối mặt với nhiều vấn đề hơn. Biết rằng mình không nên như vậy, nhưng tôi không thể nào giữ vững tâm tính. Cái vòng luẩn quẩn này khiến tâm tôi vô cùng mệt mỏi.

Một hôm, tôi lại bị người ta gây khó chịu và tức giận đến mức muốn tìm ai đó để phàn nàn. Tôi liên tục cố gắng trấn áp lại mà không được. Cuối cùng tôi tự nhủ: “Lần này mình sẽ không nói gì cả, chết cũng không nói!” Kìm nén như vậy một ngày một đêm, sau đó tôi phát hiện rằng vấn đề này kỳ thực không là gì cả. Từ đó về sau, dần dần tôi có thể kiểm soát được bản thân.

Trong quá trình này, Sư phụ cũng nhiều lần thanh lý thân thể cho tôi. Có hai lần tôi mơ thấy từ miệng nhổ ra con ba ba, có lần còn mơ thấy từ miệng nhổ ra phân. Tôi ngộ ra rằng, nếu không tu khẩu, tại không gian khác mà nhìn thì trên thân tích đầy những thứ bẩn thỉu.

Vào những ngày cuối cùng bị giam giữ phi pháp, các tù nhân đã bàn luận sao tôi không bao giờ nói gì về bất kỳ ai. Nếu có người bảo tôi nói thị phi về người khác, thì họ luôn nói rằng nếu bảo rằng người khác nói thì họ còn tin chứ nếu bảo tôi nói thì họ không tin.

Thật không dễ dàng chút nào!

Hiện giờ, mặc dù tôi không trải qua bất cứ trị liệu nào, nhưng răng của tôi đã chắc lại và lợi không còn sưng đỏ nữa. Chiếc răng bị lung lay nhô ra kia vẫn còn nhô cao một chút nhưng không quá lung lay và không bị chìa ra ngoài nữa. Tuy rằng hàm răng tôi chưa được khôi phục lại như ban đầu, nhưng như vậy đã là một sự cải biến rất lớn.

Tôi biết rằng mình còn kém ở phương diện đó và tôi cần tiếp tục đề cao tâm tính. Khi tôi đề cao lên, nó tự khắc sẽ khôi phục hoàn toàn.

Sau hơn 20 năm tu luyện, nhìn lại tôi nhận thấy đối với rất nhiều điều căn bản nhất tôi vẫn còn chưa tu tốt. Tôi cảm thấy thực sự hổ thẹn với Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/9/445687.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/28/203009.html

Đăng ngày 12-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share