Bài viết của Hàn Mai, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 19-06-2022] Tôi làm việc ở một viện thiết kế quốc doanh. Viện thiết kế này chủ yếu thiết kế và thi công các dự án về dầu khí, hóa chất v.v. Trước kia, tôi từng là một người hiếu thắng và không thể chịu thiệt, tranh đấu tới lui, khiến cho thân thể đầy ắp bệnh tật. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần dần có thể xem nhẹ một số việc. Còn một số việc tạm thời vẫn chưa xem nhẹ hẳn, nhưng tôi đã có thể nhớ Đại Pháp giảng thế nào và cũng biết ước thúc bản thân, không được làm theo cách của người thường. Dưới đây là một vài câu chuyện nhỏ trong công tác sau khi tôi bước vào tu luyện.
1. Hóa ra chị không phải sinh viên trường nghề à?
Tôi vào làm ở viện thiết kế này khi vừa tốt nghiệp đại học. Họ để cho tôi thiết kế toàn bộ hệ thống đường ống bên ngoài nhà xưởng. Dự án này không có tiếng tăm, cũng không có lợi nhuận. Đầu tiên là, nó không đòi hỏi tính kỹ thuật cao, không phải ngành chủ đạo, cũng không thể trở thành cốt cán kỹ thuật và thi giải thiết kế. Thứ hai là, nó không yêu cầu ra nước ngoài học tập khảo sát, nên không kiếm được nguồn thu nhập thêm, tiền thưởng cũng ít. Do đó, các đồng nghiệp làm chung với tôi đều dần rời bỏ dự án này. Có đồng nghiệp nói với tôi: “Chị đến gặp giám đốc nói muốn làm dự án khác, đợi đến khi chị thật bận, chị bỏ việc của bên này, vậy là chị đã có thể thoát khỏi đó. Chúng tôi đều làm như vậy cả.” Còn có người nói với tôi: “Dự án chị đang làm đã giao cho mấy người trước đó, nhưng họ đều từ chối, sau mới giao cho chị.”
Những người làm trong dự án này đều đã rời đi, sau này còn có vài bạn trẻ lần lượt vào làm, nhưng họ cũng lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi liên tục hướng dẫn nhân viên mới làm việc. Họ làm qua một dự án, rồi lại chuyển sang dự án khác làm việc.
Như vậy, dự án của tôi trở thành nơi đào tạo lấy lệ cho nhân viên mới. Nhân viên nào bị giao cho dự án này, người đó liền tỏ thái độ không vui, trách móc và chây lười. Một mình tôi phải chịu trách nhiệm cho cả dự án. Dự án khác hướng dẫn nhân viên mới đều được tôn trọng, có cả phí bồi dưỡng. Trong khi đó, tôi hướng dẫn nhân viên mới, ngoài việc bị coi thường, tôi còn phải hướng dẫn họ, và phải thay họ chịu trách nhiệm về tiến độ và chất lượng. Giám đốc bộ phận nhìn thấy tôi chịu thiệt thòi, cuối năm ông gọi tôi đến văn phòng và đưa cho tôi một phần tiền khích lệ.
Một nữ đồng nghiệp thông minh tháo vát ở dự án khác nhìn thấy tôi vẫn làm dự án này, cô ấy nghĩ tôi là sinh viên trường nghề, không làm được chuyên môn nào khác. Sau này, cô mới biết tôi tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu, so với mọi người đều tốt hơn hẳn, cô bèn nói: “Hóa ra chị không phải sinh viên trường nghề à? Sao chị không chuyển dự án? Chị đừng làm cái này nữa, tính cách của chị quá dễ bị ức hiếp và chịu thiệt thòi, tôi chỉ cho chị nhé, chị xem tôi xử lý mọi việc thế nào.” Tôi chỉ mỉm cười và không nói gì.
2. Bản thiết kế tôi vẽ rất đơn giản
Về thiết kế đường ống bên ngoài nhà xưởng, bạn càng bỏ nhiều công phu, bản vẽ cuối cùng trông sẽ càng đơn giản. Toàn bộ nhà xưởng có hơn vài chục hay vài trăm đường ống, ngang dọc giao nhau, chi chít đường nhánh, mắc thành hàng, dẫn đến từng phân xưởng, trên dưới chồng chéo nhau rất nhiều. Nếu không đặt công phu vào bản thiết kế, thì chỗ chồng chéo sẽ đi lòng vòng; ở công trường thi công phải tốn nhiều tiền mua nguyên liệu và chi trả chi phí thi công; hơn nữa còn khiến vật liệu không lưu thông trong đường ống; đến lúc làm việc và dừng làm việc, không dễ làm vệ sinh ở túi chứa.
Vì có khá nhiều đường ống nên tôi phải mất thời gian mấy ngày để làm. Đạo lý càng thuận, bản thiết kế sẽ càng đơn giản. Nếu tôi nhìn chỗ nào chưa thuận thì trong tâm sẽ thấy khó chịu. Tôi sẽ điều chỉnh cho đến khi ít chồng chéo nhất mới thôi. Tôi dành ra mấy ngày vẽ bản thiết kế là để tiết kiệm lượng lớn thời gian và tiền bạc cho mọi người.
Vì đạo lý càng thuận nên bản vẽ trông càng đơn giản. Có đồng nghiệp còn nói: “Bản vẽ của chị trông như bát canh suông”. Tôi vẽ bản thiết kế càng đơn giản, người phụ trách càng nghĩ độ khó công việc không cao, cho nên họ mới trả tôi đãi ngộ thấp. Nếu tôi không đặt công phu vào bản thiết kế, nhiều đường ống bị chồng chéo lên nhau, trông như một đám rừng, người khác sẽ thấy bản vẽ phức tạp, có vẻ độ khó rất cao, nhưng kỳ thực nó là kết quả của việc không đặt công phu mà làm. Tuy nhiên, người ngoài nghề đâu có hiểu, họ còn cho rằng bản thiết kế phức tạp khó làm.
3. Tôi đã truyền toàn bộ kinh nghiệm cho cô ấy
Năm 2007, công ty dần dần thiết kế bằng mô hình. Như vậy, công ty cần xây dựng cơ sở dữ liệu để hỗ trợ mô hình thiết kế. Người phát triển nói tôi làm việc nghiêm chỉnh, nên mong tôi sẽ nhận làm cơ sở dữ liệu. Tôi vốn làm dự án cũ, người phối hợp với tôi không muốn làm nữa, tôi cũng quá mệt nên đã đồng ý chuyển sang dự án mới làm lại từ đầu. Công ty cho rằng dự án đường ống của nhà xưởng đơn giản, nên họ đã thuê nhân viên bên ngoài làm nó. Về sau, dự án này đã xuất hiện một số sai sót lớn về mặt thiết kế. Lúc ấy, công ty mới bắt đầu coi trọng nó và thu xếp nhân viên dày dặn kinh nghiệm làm thiết kế. Lúc tôi làm dự án này, không một ai coi trọng nó cả, nên dẫn đến đãi ngộ thấp và nhân viên nghỉ việc.
Tôi vừa chuyển sang làm cơ sở dữ liệu, liền có người nói: Đã có mấy người thử làm cơ sở dữ liệu rồi, nhưng họ làm không tốt và đều bỏ chạy hết, chị tuyệt đối đừng qua dự án đó. Tôi bèn nghĩ, tôi đã nhận lời, nhân viên phát triển cũng đã giới thiệu tôi, nếu tôi bỏ chạy thì mất mặt quá, hay tôi cứ thử làm xem sao.
Vì là lĩnh vực mới, cho nên trước đây chưa có ai làm qua và cũng không có tư liệu tham khảo. Kỳ thực, công việc thiết kế chính là tham khảo những thứ đã làm trước đó, rồi tiến hành mô phỏng, cải tiến hoặc mở rộng. Lĩnh vực này không có tư liệu tham khảo, tự tôi cần làm rất nhiều công việc nền tảng để dùng vào xây dựng mô hình, sau đó vừa sử dụng vừa cải tiến. Nó đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, tinh thần trách nhiệm và tốn rất nhiều thời gian. Nhân sự không đủ, cần thêm người làm, nhưng không một ai muốn làm. Do không kiếm được người nên tôi đành làm một mình. Những nhân viên khác và giám đốc không biết gì về lĩnh vực mới này, họ nhìn thấy dự án chỉ có một mình tôi phụ trách và có thể lo liệu mọi thứ, nên họ nghĩ nó rất dễ làm. Vậy nên, họ cho tôi tiền thưởng rất ít. Nhân viên ngồi cạnh tôi nhìn thấy tôi quá bận, lại không tăng thêm nhân sự, cô bảo tôi đi tìm giám đốc nói chuyện, nếu không tăng nhân sự thì sẽ không làm nữa. Tuy nhiên, giám đốc trả lời là không tìm được người nào, mọi người không ai muốn làm, cuối cùng giám đốc bảo tôi tự đi kiếm người. Mọi người nhìn thấy làm việc chịu thiệt thế này, liệu có ai muốn làm chứ? Vậy là tôi đành cắn răng làm tiếp. Mười năm qua, người ta nào là tham dự các khóa đào tạo, học thi bằng lái xe này nọ; nhưng tôi không có thời gian rảnh để tham gia những thứ này, mắt tôi cũng tăng độ nhiều.
Sau mười năm, cơ sở dữ liệu đã khá ổn, tích lũy nhiều thứ có thể tham khảo được, thời gian xây dựng cơ sở dữ liệu cũng dần rút ngắn. Một số đồng nghiệp thấy tôi không cần tăng ca và đi công tác; đặc biệt là các nữ đồng nghiệp, hiện nay ở Trung Quốc đã cho phép sinh hai con, họ cũng cần chăm sóc gia đình, nên cũng có mấy người muốn chuyển sang làm cơ sở dữ liệu. Trong đó có một nữ đồng nghiệp rất nhanh nhẹn, cô đã tìm giám đốc nói chuyện trước, cô nói tôi muốn nghỉ hưu và cô sẽ tiếp quản công việc của tôi. Giám đốc đã chấp nhận lời đề nghị của cô. Do đó, tôi vừa phải làm việc, vừa hướng dẫn cho cô ấy.
Hiện nay, trong công ty và ngoài xã hội khá giống nhau, đều không coi trọng người cao tuổi. Hễ bạn lớn tuổi chút thì họ sẽ cho bạn làm chức thấp, bị xếp vào loại người không được chào đón. Đặc biệt là một số người trẻ, lúc họ không cần bạn nữa, bình thường họ sẽ giả vờ như không nhìn thấy bạn, họ cũng không biết tôn trọng đồng nghiệp lớn tuổi. Lãnh đạo công ty và lớp trẻ ôm giữ tâm thái bóc lột kinh nghiệm kỹ thuật của nhân viên lớn tuổi. Do đó, một số lão nhân viên không muốn truyền dạy kinh nghiệm thiết kế đã tích lũy mấy chục năm cho người khác, họ chỉ muốn giấu luôn trong bụng.
Tôi cũng có chút tâm thái của lão nhân viên. Tôi nghĩ: Rốt cuộc tôi đã hướng dẫn cho cô, cô có thắc mắc gì, tôi đều giải đáp hết. Giám đốc không trả tôi chút phí bồi dưỡng nào. Người khác hướng dẫn nhân viên mới, ông còn trả phí bồi dưỡng; nhưng ông lại xem sự phó xuất của tôi là điều hiển nhiên. Trong lòng tôi thấy không phục, trong tư tưởng cũng có tranh đấu.
Tuy nhiên, xoay ngược lại mà nói, suy nghĩ này không phù hợp với Đại Pháp, Đại Pháp dạy chúng ta tu tốt bản thân, không được đòi hỏi người khác phải như thế nào. Hiện nay tâm tính tôi vẫn chưa đủ cao, nếu tôi cũng giống người khác làm thế, thì tương lai sau khi đề cao tâm tính, tôi sẽ thấy hối hận. Tôi nhắc nhở bản thân: Mình không suy nghĩ gì hết, hôm nay mình sẽ truyền hết kinh nghiệm cho cô ấy. Với cách nghĩ này, tôi đã nhấp chuột và gửi toàn bộ tư liệu cho cô ấy. Sau đó, tôi cảm thấy nhẹ cả người. Tôi cũng không để tâm người thường nghĩ tới nghĩ lui trong đầu nữa.
Người tu luyện Đại Pháp ở công ty đều là những người quản lý giỏi nhất, rất ít khi xuất hiện việc kén cá chọn canh đối với công tác. Nếu có nhiều người đều tu luyện Đại Pháp thì sẽ dẫn dắt tiêu chuẩn đạo đức của toàn xã hội đề cao lên trên.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/6/19/在設計院中工作二、三事-445036.html
Bản tiếng anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/9/202696.html
Đăng ngày 10-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.