Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-06-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi. Năm 2008, ở thời khắc cận kề giữa sự sống và cái chết, tôi may mắn được Đại Pháp cứu độ, sau đó đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Suốt 10 năm qua, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã tịnh hóa thân tâm tôi. Tôi muốn chia sẻ lại một vài trải nghiệm trên con đường tu luyện của mình.

Vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh khi bắt đầu tu luyện

Trước khi tu luyện, tôi được giáo dục để trở thành một người vô thần tuyệt đối. Tuy nhiên, khi bị mắc nhiều chứng bệnh vô phương cứu chữa, tôi đã quyết định thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bắt đầu luyện các bài công pháp. Chỉ với ý nghĩ này, cho dù chưa đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Kể từ đó, các căn bệnh của tôi đều không cánh mà bay. Thật kỳ diệu! Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi. Sau đó, tôi đã bắt đầu học Pháp.

Có ba lần trong giấc mơ, tôi đã hét lên, “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Thỉnh thoảng, tôi có trạng thái tiêu nghiệp, nhưng tôi hoàn toàn không để tâm chút nào đến các triệu chứng. Một lần nọ, một người họ hàng đến thăm nhà tôi và ở lại. Đến tối, chúng tôi lại ngủ cùng giường. Tôi nghe cô ấy gọi tên tôi và bảo tôi gọi xe cấp cứu để đưa tôi đến bệnh viện vì cảm thấy tim tôi có vấn đề gì đó. Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, tôi bảo cô ấy, “Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho chị. Em hãy yên tâm, đừng lo lắng về chị.“ Sau đó, tôi ngủ tiếp, không mảy may lo lắng gì. Ngày hôm sau, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Vợ đồng nghiệp của chồng tôi bị ốm và phải nhập viện. Sau khi nghe nói tôi đã khỏi bệnh một cách thần kỳ từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy mời tôi đến chơi để chỉ cho cô ấy các bài công pháp. Tôi đã đồng ý. Nhưng vì nhịp tim của tôi tăng nhanh, tôi cảm thấy mình không nên ra ngoài. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đợi mấy ngày cho đến khi tôi khỏe lại, hoặc thời tiết tốt hơn rồi mới đến gặp cô ấy. Sáu ngày sau, trời trở nóng, lên đến 102ºF (khoảng 39ºC). Sau đó, tôi nhận ra suy nghĩ của mình không đúng — thời tiết có thể ngăn cản tôi chứng thực sự thần kỳ của Đại Pháp không? Tối hôm đó, tôi nói với chồng tôi rằng tôi sẽ đi vào ngày hôm sau để hướng dẫn cô ấy các bài công pháp. Mặc dù cuối cùng cô ấy không bước vào tu luyện, nhưng cô ấy đã cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi thực sự cảm ơn cô ấy từ tận đáy lòng.

Bốn lần gặp tai nạn xe hơi

Khi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh, tôi đã gặp bốn vụ tai nạn xe hơi. Tai nạn đầu tiên là vào sáu tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Một chiếc ô tô tông vào tôi khi tôi đang đạp xe. Ngay lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là những gì được đề cập trong Chuyển Pháp Luân về việc một học viên bị ô tô đâm như thế nào. Vì vậy, tôi hiểu đây là một khảo nghiệm và không cảm thấy sợ hãi. Sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, tôi thấy bánh xe trước bị biến dạng và quyết định sẽ tự sửa. Tôi nói với người lái xe, “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Xin đừng sợ, tôi sẽ không bị thương đâu. Xin hãy nhớ rằng, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Cậu cứ làm gì phải làm đi.”

Sau đó, tôi gặp những tai nạn khác. Mỗi lần như vậy, tôi đều vượt qua bằng chính niệm. Đối với những người đã gây ra tai nạn, tôi đã giúp họ hiểu sự thật về Đại Pháp và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Có lần, tôi chở đồng tu Tạ bằng xe đạp điện ra ngoại ô phát lịch giảng chân tướng. Tôi bị một xe con đâm vào. Lần đó, cánh tay của tôi hơi đau. Tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi, vì người tu luyện khác với người thường, sẽ không bị thương. Nhưng tài xế nhất quyết gọi xe cứu thương và đưa tôi đến bệnh viện. Cả tôi và đồng tu Tạ đều nói với anh ấy, “Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi sẽ không đòi tiền anh đâu. Hãy yên tâm. Miễn là anh đưa chúng tôi về nhà, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Anh ấy không nghe và gọi xe cấp cứu. Tôi từ chối lên xe cứu thương, nên chiếc xe đã rời đi.

Tuy nhiên, lúc người nhà bà Tạ tới nơi, bèn gọi cho con trai tôi đến. Cả hai người đều nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện. Lúc đó, chính niệm của tôi biến mất và bị cái tình dẫn động. Suy nghĩ của tôi là để họ giữ thể diện, vì vậy tôi đồng ý chỉ đi khám thôi. Với ý niệm này, tôi đã đi con đường của người thường. Kết quả kiểm tra cho thấy xương đòn bên phải của tôi bị trật và gãy. Mặc dù tôi không đồng ý, con trai tôi đã ký giấy để tôi nhập viện. Tôi không chú ý đến kết quả chẩn đoán, nhưng vẫn rất đau. Mấy người đỡ tôi nằm lên giường và yêu cầu tôi ở lại bệnh viện nhưng tôi không đồng ý.

Khi chính niệm xuất ra, tôi cảm thấy như một người khác. Tôi nhảy từ giường xuống sàn mà không hề cảm thấy đau. Sau đó, tôi nói, “Mẹ muốn về nhà.” Có ba bệnh nhân khác trong khu đó, tất cả đều bị gãy xương. Tôi đã tận dụng cơ hội này để nói chuyện với từng người một về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có Sư phụ Lý (người sáng lập Đại Pháp) bảo hộ tôi. Tôi nói với họ rằng tôi đã bị khối u và bệnh viện đã bó tay, nhưng tôi đã được chữa lành nhờ tu luyện. Vì vậy, làm sao tôi lại không thể bình phục từ chấn thương nhỏ này? Sự kiên định của tôi đã khiến họ cảm động. Mặc dù con trai nài nỉ tôi nằm viện và không chịu đưa tôi về nhà, tôi vẫn quyết tâm về nhà. Với ý nghĩ vững vàng này, chẩn đoán của những người thường trở nên vô hiệu và cánh tay của tôi đã trở lại bình thường.

Ngoài mấy vụ tai nạn xe hơi mà tôi gặp phải, tôi đã gặp một khảo nghiệm về nghiệp bệnh khác. Một đêm, khi tôi đang đi xuống cầu thang, tôi bị bước trượt một bước nên bị ngã. Đúng lúc đó, ý niệm của tôi không được chính, tôi tự nhủ: Thế là gãy xương rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn còn chút chính niệm, vì tôi tin vào Sư phụ. Tôi cũng biết cú ngã sẽ không để lại hậu quả gì. Dù không phải điều trị gì, cuối cùng, tôi vẫn ổn.

Một khổ nạn vì “thuốc giả”

Do không buông bỏ danh, lợi và tình, tôi đã đi đường vòng trong tu luyện. Tháng 1 năm 2015, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Cảnh sát bất ngờ đột nhập vào nhà tôi và lấy đi loại thuốc gia truyền mà tôi vừa mua. Tôi là một bác sỹ đã nghỉ hưu. Cảnh sát cho rằng thuốc là giả, vì không có số lô ghi trên lọ thuốc. Họ lấy đi thuốc của tôi, nhưng lại bắt giam con trai tôi.

Để con trai không bị bắt, tôi đã chọn cách của người thường và dùng quan hệ để tìm cách đưa con trai ra tù trước Tết Nguyên đán. Thế là, tôi phải trả mấy trăm nghìn nhân dân tệ để hối lộ. Con trai tôi trở về nhà trước Tết Nguyên đán, nhưng nó bị tê liệt vì sợ hãi, cuối cùng bị huyết áp cao, mặc dù chuyện này không liên quan đến con tôi. Những cảnh sát đó đã phạm tội chỉ để có tiền.

Chưa hết. Họ còn gửi đưa trường hợp của con trai tôi lên sở tư pháp, rồi lên tòa án. Hai năm sau, con trai tôi được minh oan, nhưng tôi bị kết án một năm tù giam, với số tiền phạt 20.000 nhân dân tệ. Các con tôi quyết định nộp đơn kháng cáo lên tòa án trung cấp, nơi chúng đã chi hàng nghìn nhân dân tệ. Nhưng bản án hóa ra không thay đổi. Nghe xong, tôi thất vọng quá đến nỗi suýt ngất đi.

Sau đó, đầu óc tôi bỗng trở nên sáng suốt. Vào khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng đã thức tỉnh. Tôi tự nhủ: “Tôi có phải là người thường không? Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí.” Tâm tính vừa đề cao, quan niệm của tôi liền chuyển biến.

Đầu tiên, cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe và dự định đưa tôi vào tù vào ngày hôm sau. Ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà tù lúc 8 giờ sáng. Họ phải mất cả buổi sáng để làm thủ tục tiếp nhận tôi mà vẫn không xong. Gần đến trưa, một giám thị trại giam ra, hỏi tôi một số câu hỏi cơ bản. Sau khi tôi trả lời các câu hỏi của cậu ấy, cậu ấy nói, “Chúng tôi sẽ tiếp nhận bà trước, nếu theo dõi mấy ngày mà bà bị ốm thật thì chúng tôi sẽ thả bà về nhà.”

Tôi nói: “Cậu không thấy kết quả kiểm tra cho thấy huyết áp của tôi là 180 và nhịp tim của tôi là 110 sao? Tôi không đủ điều kiện sức khỏe để ngồi tù đâu! Nếu cậu tiếp nhận tôi, tôi sẽ bị căng thẳng và bệnh tim của tôi sẽ xấu đi. Nếu tôi chết trong tù, tội của cậu sẽ lớn thế nào? Cậu thực sự muốn gặp rắc rối sao? Tôi hy vọng cậu sẽ đối đãi nghiêm túc với vấn đề này.”

Cậu ấy quay lại văn phòng. Một lúc sau, cảnh sát giám sát đưa tôi đến đó ra, nói “Thôi về nào.” Khi chúng tôi về đến địa phương, cảnh sát giám sát bảo tôi rằng họ sẽ đưa tôi đến nhà tù một lần nữa vào buổi chiều.

Đến chiều, chúng tôi trở lại trại giam. Nhưng trại giam vẫn từ chối nhận tôi. Sau khi tôi xuống xe, họ nói lần tới họ sẽ đưa tôi đến nhà tù nữ của tỉnh, xem tôi có tìm được mối quan hệ nào giúp được không. Nhưng kể từ đó, tôi không gặp lại họ nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/25/444992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/17/202821.html

Đăng ngày 09-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share