Bài viết của Mộng Chân, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-05-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tu luyện từ năm 1997. Tôi muốn chia sẻ về quá trình mình vượt qua đại nạn cách đây ba năm.
Trận chiến với ma quỷ
Cách đây ba năm, chồng của một học viên tên là Amei, bị đột quỵ. Một số học viên trong khu vực của chúng tôi đến nhà cô ấy để giúp cô ấy chăm sóc chồng. Hai tháng sau, một số học viên trở về và đề cập rằng môi trường tu luyện ở nhà của Amei không lý tưởng.
Tôi rất ít để ý đến tin tức này cho đến một đêm, vào hai ngày sau, khi sắp chìm vào giấc ngủ khi những ý nghĩ về Amei đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Trong khi cố gắng nhớ lại chi tiết về diện mạo của cô ấy, tôi nghe thấy một âm thanh khó chịu trong tâm trí mình. Một cảm giác sợ hãi tột độ ập đến với tôi. Sau đó, tôi bị thức giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm, sợ hãi và không thể ngủ tiếp. Tôi đã luyện một số bài công pháp trước khi có thể bình tĩnh lại.
Sau đó, tôi cảm thấy bị thôi thúc để nhớ lại đến dáng vẻ của Amei. Tuy nhiên, dáng dấp của cô ấy vẫn tiếp tục mờ ảo trong tâm trí tôi. Mỗi lần khi tôi cố nhớ lại Amei, một trạng thái vô cùng sợ hãi lại trỗi dậy. Đến đêm thứ ba, thân thể và chân của tôi cảm thấy yếu ớt. Để giảm bớt các triệu chứng, tôi ra khỏi phòng và ăn một bữa nhẹ.
Tuy nhiên, các triệu chứng lại nghiêm trọng hơn. Chân và cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, như thể có vài con quỷ đã chiếm lấy cơ thể tôi, và đang lắc nó như điên. Tôi không thể đứng lên, ngồi xuống hoặc nằm thẳng. Tôi thậm chí không thể học Pháp, vì vậy tôi đã âm thầm phát chính niệm và xin Sư phụ Lý Hồng Chí giúp đỡ. Mẹ già của tôi cũng giúp tôi phát chính niệm. Tôi chỉ có thể chợp mắt lúc rạng sáng khi các triệu chứng thuyên giảm.
Kể từ đó, tôi bị run liên tục mỗi ngày, khiến tôi không ăn ngủ được. Tôi bị sụt cân rất nhiều. Tuy nhiên, khổ nạn bất ngờ xảy đến khiến tôi không còn nhiều thời gian để hướng nội tìm thiếu sót trong tâm tính của mình, tôi biết các học viên Đại Pháp chân chính sẽ trụ vững và không khuất phục trước giả tướng này.
Vào ban ngày, tôi tiếp tục mạo hiểm ra ngoài giảng chân tướng về cuộc bức hại. Buổi tối, tôi sẽ gắng hết sức kéo thân thể kiệt sức của mình để học Pháp và phát chính niệm cùng mẹ. Tôi đã phải vật lộn với những con quỷ này mỗi khi cơn run rẩy nổi lên. Mỗi lần như vậy, những con quỷ sẽ kháng cự với mức độ dữ dội ngày càng tăng, khiến tôi càng thêm run. Tất cả sức lực và thời gian còn lại của tôi được dành để phát chính niệm đẩy lùi chúng.
Tình trạng này tiếp diễn trong vài ngày, đẩy tôi đến bờ vực kiệt sức. Cuối cùng, trong một trận chiến với lũ quỷ, quyết tâm của tôi suy yếu, và tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ và cam chịu số phận. Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, uy lực của Đại Pháp đã gia trì cho quyết tâm của tôi. Sư phụ trân quý mỗi từng học viên. Làm thế nào tôi có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được? Tôi là một đệ tử Đại Pháp, đang đi con đường giác ngộ!
Vào lúc này, tôi nhớ lại những lời của Sư phụ giảng:
“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ ma quỷ can nhiễu. Chúng không có quyền bức hại tôi. Những thiếu sót của tôi sẽ được chính lại khi tôi tiếp tục trên con đường tu luyện của mình. Với chính niệm được tăng cường, tôi tiếp tục phát chính niệm cho đến khi ma quỷ bị đẩy lùi.
Một đêm sau đó vài ngày, khi tôi và mẹ đang ngồi cùng nhau trên giường và phát chính niệm, thì hình ảnh mẹ tôi nằm trên ghế sô-pha, đầu tóc bù xù và có vẻ mệt mỏi xuất hiện trước mặt tôi. Thật ngạc nhiên, tôi mở mắt ra, chỉ thấy mẹ tôi đang phát chính niệm bên cạnh. Tôi nhận ra đây là một dạng can nhiễu và bỏ qua nó, tập trung chú ý vào việc phát chính niệm.
Vậy mà một lúc sau, tôi nhận được cuộc gọi từ em trai mình. Điều này thật bất thường vì cậu ấy thường hạn chế gọi vào ban đêm. Tôi miễn cưỡng trả lời điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng cười không kiềm chế được của cậu ấy qua loa. Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Cậu ấy trả lời: “Mọi thứ đều ổn, em vừa uống rượu chút.” Tôi ngay lập tức nhận ra rằng đây là can nhiễu tăng cường từ ma quỷ đang bức hại tôi.
Vào lúc này, tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ: “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn), tôi cảm thấy Sư phụ đang trợ giúp mình và cung cấp năng lượng cho thân thể tôi, thúc đẩy tôi tự tin vượt qua nghiệp bệnh này.
Nhận ra điểm mấu chốt: Bước qua khỏi khổ nạn
Vài ngày sau, căn bệnh khó chịu này thuyên giảm. Nhưng những gì tiếp theo là một hình thức bức hại khác của những con quỷ này. Tôi thấy mình không ăn ngủ được. Chân tôi tiếp tục cảm thấy yếu và tôi run rẩy. Tệ hơn nữa, tôi cảm thấy thất vọng và chán nản. Tôi rất muốn trút bỏ trạng thái cảm xúc của mình bằng cách hét lên. Tuy nhiên, vì duy hộ sự tôn nghiêm của Đại Pháp, nên tôi không thể. Để đối phó, tôi sẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng đọc thuộc lòng các bài giảng của Sư phụ và Hồng Ngâm. Trong giai đoạn này, tôi nhận ra nguyên nhân tại sao những người thường bị trầm cảm lại chọn cách tự tử.
Tôi bắt đầu hướng nội tìm nguyên nhân phía sau khổ nạn này. Đầu tiên, tôi cẩn thận xem qua tập sách và hồ sơ của mình, loại bỏ bất cứ thứ gì về những bài giảng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thậm chí đã vứt bỏ một bức ảnh chụp tập thể gần đây với bạn cùng lớp của mình sau khi phát hiện ra một lá cờ Đảng nhỏ trên tay một bạn cùng lớp. Sau đó, cơ thể và tâm trí của tôi cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Tôi nghĩ đã tìm ra được đúng nguyên nhân gây ra khổ nạn.
Tuy nhiên, các triệu chứng của tôi tái phát sau một ngày. Tôi bắt đầu hướng nội lần nữa và phát hiện ra tâm oán trách đối với mẹ tôi. Chúng tôi giải quyết các việc theo các cách khác nhau và bà có những quan điểm cứng rắn riêng của mình. Kết quả là, tôi thường xuyên tìm lỗi của bà. Đây là một sai sót nghiêm trọng, và tôi quyết tâm coi mẹ là hình ảnh phản chiếu của mình trong tương lai. Tôi sẽ suy ngẫm về bản thân nhiều hơn và cố gắng cùng bà đề cao trong tu luyện.
Tôi cũng nhận ra cái tình mạnh mẽ đối với con gái. Nỗi lo lắng lớn nhất của tôi là con gái tôi không quan tâm đến việc tìm một người chồng phù hợp. Tôi lập luận rằng đây có thể là mệnh của cháu, hoặc có thể là an bài lý tưởng nhất cho con đường tu luyện của tôi trong đời này. Tôi nên ngừng lo lắng và buông bỏ chấp trước này! Mặc dù con gái tôi là mọt sách, nhưng cháu không chịu đọc các sách Đại Pháp và điều này trở thành tâm bệnh đối với tôi. Tuy nhiên, đây cũng là một chấp trước mà tôi nên loại bỏ. Vì lý do bảo mật, tôi đã gỡ cài đặt WeChat khỏi điện thoại. Con gái tôi không chấp nhận quyết định của tôi và rất tức giận. Do đó, tôi đã thỏa hiệp và mua một chiếc điện thoại di động khác và cài đặt WeChat để có thể tiếp tục liên lạc từ xa với cháu.
Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt này đã vô tình nuôi dưỡng những chấp trước vào tình cảm con người của tôi. Tôi đã quyết tâm chỉnh sửa những thiếu sót của mình và nói chuyện với con gái tôi về việc chấm dứt hoàn toàn tài khoản của tôi khỏi WeChat. Trước ngạc nhiên của tôi, cháu đã dễ dàng đồng ý. Mọi việc diễn ra suôn sẻ nếu chúng ta chiểu theo các Pháp lý. Tôi vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm ra được nguyên nhân gây ra nghiệp bệnh của mình.
Tuy nhiên, nghiệp bệnh vẫn tiếp tục đeo bám tôi. Tôi học Pháp hàng ngày, ghi nhớ Pháp khi đi bộ và lắng nghe chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu trong khi làm việc nhà. Tôi phải vật lộn với tình trạng của mình với hy vọng có thể chữa khỏi “căn bệnh” này. Tôi đã tìm ra và chính lại những sơ hở trong tu luyện của mình vì “căn bệnh” này, đồng thời học Pháp để tìm cách thoát khỏi nó. Động cơ của tôi là không đúng, nhưng tôi không nhận thức được điều này vào thời điểm đó.
Ba tháng sau, nhờ có hỗ trợ và giúp đỡ từ Sư phụ và các đồng tu, tình trạng thể chất của tôi cuối cùng đã được cải thiện. Tuy nhiên, tôi vẫn trải qua những ngày suy nhược, run rẩy và mất ngủ trầm trọng. Đến thời điểm đó, tôi mệt mỏi đến nỗi mỗi ngày cảm thấy dài như một năm. Sự lo lắng của tôi về tình trạng của mình cũng ngày càng lớn.
Một buổi chiều sau khi phát chính niệm vào giờ cố định, tôi chuẩn bị tiếp tục phát chính niệm cho mình. Nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy mẹ tôi đang chuẩn bị đứng dậy như thể tất cả đã ổn. Chấp trước của tôi lại trỗi dậy và tôi đã mắng mẹ: “Mẹ không chịu giúp con, mẹ có biết con đã vất vả như thế nào không? Mẹ đừng nghĩ rằng con đã ổn chỉ vì tình trạng của con không rõ ràng. Mẹ là người thân thiết nhất với con, nếu mẹ không giúp con, ai sẽ giúp?” Tôi đã bật khóc khi nói, trước khi mất kiểm soát và khóc nức nở thành tiếng.
Thật bất ngờ, mẹ tôi từ tốn trả lời: “Vấn đề không cấp bách đến vậy. Không phải cảm giác gấp gáp cũng là chấp trước sao?” Lời của bà khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi vẫn chưa vượt qua được khảo nghiệm này, nhưng tôi vẫn đang sinh ra những chấp trước mới. Tôi đã không chiểu theo các Pháp lý. Tôi ngừng khóc và quyết tâm làm tốt hơn.
Vào một ngày khác, tôi tham gia vào một nhóm học Pháp. Một đồng tu đã hỏi tôi với vẻ lo lắng: “Chị có ổn không?” Trước sự lo lắng của cô ấy, cảm giác bị đối xử bất công lại dâng lên. Với ngữ khí cay đắng và bất lực, tôi trả lời: “Không có lối thoát!” Đồng tu này ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi khi tôi nhanh chóng che miệng: “Sư phụ, con đã sai. Đây không phải là suy nghĩ thực sự của con và con không thừa nhận chúng.” Mặc dù rất nghiêm túc trong tu luyện, nhưng tôi đã không thể giữ vững được tâm tính của mình. Tôi hối hận về lời mình nói trước đó và cảm thấy thực sự xấu hổ.
Sự việc này khiến tôi vô cùng chấn động và nhận ra chấp trước căn bản mà tôi đã nuôi dưỡng từ khi bắt đầu toàn bộ khổ nạn này, chấp trước muốn thoát khỏi nghiệp bệnh này.
Như Sư phụ giảng:
“Người luyện công giảng: ‘hữu tâm luyện công, vô tâm đắc công’. Ôm giữ một chủng tu luyện trạng thái ‘vô vi’, chỉ quan tâm tu luyện tâm tính chư vị, thì tầng của chư vị sẽ đột phá, chư vị đáng được gì thì đương nhiên sẽ có. Chư vị vứt bỏ không được, [thì] chẳng đúng là tâm chấp trước là gì?” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi xem lại những lời giảng của Sư phụ, tôi nhận ra rằng mình đã không đặt cơ điểm đúng ngay từ đầu. Mỗi nỗ lực hướng nội của tôi chỉ để loại bỏ căn bệnh này. Các đồng tu đã động viên tôi: “Không sao. Trong vô vọng càng có hy vọng. Có Sư phụ và Pháp ở bên, có gì phải sợ? Đừng đánh mất niềm tin.” Kể từ đó, tôi ngừng nghĩ về “bệnh” của mình và ngừng theo dõi tình trạng sức khỏe của mình.
Tôi bắt đầu xem khổ nạn là cơ hội để đề cao tâm tính của mình, thay đổi từ bị động sang chủ động. Tôi buông bỏ tất cả những quan niệm trước đây của mình và nghiêm túc tập trung làm tốt ba việc. Khi càng bận rộn, cơ thể tôi càng tràn đầy sức sống. Tôi bắt đầu trò chuyện và cười với các đồng tu, và trạng thái tu luyện của tôi cải thiện đáng kể. Mãi về sau, khi tôi suy nghĩ để tìm các giả tướng nghiệp bệnh, tôi thấy nó đã biến mất không còn không dấu vết.
Mặc dù khổ nạn này dẫn đến nhiều hành xử đáng xấu hổ, thậm chí nhiều lần vấp ngã, nhưng khi nhìn lại, tôi nhận ra khảo nghiệm này không hề khó. Tuy nhiên, tôi hài lòng nhất là trong suốt thời gian đó, tôi vẫn tiếp tục giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh bất chấp đau đớn. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm, mặc dù bị suy nhược về thể chất. Khổ nạn này đã giúp tôi đề cao tâm tính, rèn luyện ý chí của mình, và giúp tôi tiến xa hơn trên con đường tu luyện. Chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp, thì không chướng ngại nào không thể vượt qua.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/26/443594.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/17/201843.html
Đăng ngày 12-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.