Bài viết của Nhất Mai, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2022] Tháng 11 năm 2020, đồng tu A, người đang tạm thời sống ở một thành phố khác, xuất hiện triệu chứng của bệnh xuất huyết não nghiêm trọng. Hai tháng sau, bà A về lại khu vực của chúng tôi. Biết được tình trạng của bà, các đồng tu địa phương đã phát chính niệm trợ giúp bà, nhưng bà hầu như không có cải thiện. Khi nghe về hoàn cảnh của đồng tu A, tôi đã rất sốc và cảm thấy vô cùng đau lòng. Lúc đó, hình ảnh khuôn mặt tươi cười của đồng tu A ngày nào chợt hiện ra trước mắt tôi.

Trong mắt mọi người, đồng tu A là một đệ tử Đại Pháp rất tinh tấn. Đặc biệt là ở phương diện giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy có thể chịu đựng được mọi khó khăn. Cho dù trời lạnh cóng, gió mưa bão bùng hay dưới cái nắng như thiêu đốt, bà ấy vẫn đem chân tướng đến cho mọi người ở bất cứ nơi nào bà đến. Bà đã làm điều đó trong hơn 10 năm và chưa nghỉ một ngày nào.

Cách đây hai năm, bà A đến sống với gia đình con trai ở một thành phố khác, nhưng bà vẫn không trễ nải việc cứu người. Mỗi lần trở lại khu vực của chúng tôi, bà ấy luôn mang theo danh sách những người đã làm tam thoái, cỡ chừng 200 người. Là một đệ tử tinh tấn như thế, sao lại có thể xảy ra tình huống đó? Điều này đối với việc cứu độ chúng sinh mà nói không biết gây ra biết bao tổn thất.

Mặc dù tôi cảm thấy đau lòng, nhưng tôi nghĩ đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể, việc bức hại đồng tu A cũng chính là bức hại chỉnh thể của chúng tôi, can nhiễu nghiêm trọng đến việc chứng thực Pháp và cứu chúng sinh. Tôi không thể thờ ơ. Đồng thời, khi đó tôi thực sự cảm nhận được sự nghiêm túc của tu luyện.

Hỗ trợ đồng tu phục hồi sau nghiệp bệnh

Sau giờ làm việc, tôi đi thẳng đến nhà của đồng tu A. Bà ấy đang trong trạng thái và tinh thần không tốt. Bà ấy gặp khó khăn khi nói chuyện và nửa phần thân bên phải của bà bị liệt, khiến bà đi lại khó khăn. Với vẻ tự ti và chán nản, trông bà ấy hoàn toàn khác với thần thái trước đây mà tôi vẫn thường nhớ đến. Đồng tu A rất bi quan và tuyệt vọng nói, “Tôi học Pháp không vào, luyện công không được. Tôi lo lắm. Sư phụ vẫn quản tôi chứ?” Bà ấy bắt đầu khóc khi nói điều đó.

Tôi nói với bà, “Sư phụ từ bi sẽ không bỏ rơi bất kỳ đệ tử nào. Chúng ta là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Tà ác càng không muốn chị tu luyện, thì chị càng phải kiên định”.

Sau đó, mỗi ngày sau giờ làm việc, tôi lại đạp xe cùng hai đồng tu khác đến nhà bà A. Bốn người chúng tôi lập thành một nhóm học Pháp. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và chia sẻ thể ngộ của mình.

Mùa hè năm 2019, tôi từng trải qua một khảo nghiệm sinh tử vô cùng nghiêm trọng. Tai tôi ù đi, mắt tôi không thể nhìn rõ, đầu tôi như có vật nặng ngàn cân ép xuống, và cơ thể tôi dường như đạt đến cực hạn không thể chịu đựng hơn. Trong ma nạn đó, tôi bắt đầu nghĩ đến Sư phụ. Nếu không có Sư tôn gánh chịu rất nhiều khổ nạn cho tôi, không có các đồng tu trợ giúp tăng cường chính niệm cho tôi, và nếu tôi không thời thời khắc khắc dùng chính niệm đối đãi, tôi đã không thể thoát khỏi khổ nạn đó. Sau khi vượt qua khảo nghiệm này, tôi cảm nhận sâu sắc hơn sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi ngộ ra rằng đối với những đồng tu đang trong ma nạn, điều quan trọng là phải kiên định chính niệm của mình.

Tôi đã chia sẻ trải nghiệm vượt quan này với đồng tu A để bà ấy thanh tỉnh hiểu rõ rằng tất cả những trạng thái bất thường này đều do thế lực tà ác can nhiễu Chính Pháp của Sư phụ, bức hại các đệ tử Đại Pháp và hủy chúng sinh. Chỉ khi đứng trên cơ điểm của Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, đồng tu A mới có thể triệt để phá trừ an bài của tà ác.

Mỗi lần chúng tôi phát chính niệm trong hơn nửa giờ, chúng tôi tập trung vào việc thanh trừ hết thảy nhân tố tà ác đang bức hại bà A, đồng thời loại bỏ hoàn toàn cơ chế bức hại tà ác nhắm vào bà ấy. Dần dần, chính niệm của đồng tu A xuất hiện, và bà ấy cũng trở nên tự tin hơn. Bà ấy cũng kéo dài thời gian phát chính niệm lên một vài giờ.

Hàng ngày, chúng tôi cùng nhau đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Trong quá trình này, tôi thực sự cảm nhận được những chuyển biến to lớn của bản thân nhờ học Pháp tập thể. Tạp niệm của tôi ít đi và tôi có thể toàn tâm toàn ý hòa tan trong Pháp. Sự yên bình, tĩnh lặng và mỹ diệu tràn ngập trong lòng tôi, và điều này càng củng cố niềm tin của tôi vào Đại Pháp. Các đồng tu khác chia sẻ rằng họ cũng có cảm nhận như thế. Theo nhận thức của tôi, đó là lý do tại sao Sư phụ thường xuyên nhấn mạnh về việc học Pháp tập thể, bởi môi trường này thực sự có thể cải biến chúng ta. Bề ngoài, chúng tôi ở đó để giúp đỡ đồng tu A, nhưng trên thực tế, chúng tôi đều đang trong tu luyện, đề cao chỉnh thể để hoàn thành sứ mệnh của mình và hoàn thành lời thệ ước của chúng tôi.

Sau khi học Pháp xong, chúng tôi liền cùng nhau luyện công. Vì bà A bị liệt cánh tay bên phải nên chúng tôi đã thay phiên giúp bà ấy nâng cánh tay lên mỗi ngày.

Một hôm, khi một đồng tu giúp bà A nâng cánh tay để ôm bão luân, một đồng tu khác nói một cách hào hứng, “Mọi người biết không? Mọi người có biết tôi vừa nhìn thấy gì không? Tôi nhìn thấy rất nhiều thiên nữ đang bay hướng lên trên, trong đó có cả cô (chỉ người đồng tu đang giúp bà A) đang kéo chị A bay lên. Thật mỹ diệu.”

Chúng tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy hổ thẹn. Tôi đã e ngại về việc giúp nâng cánh tay của bà A, vì tôi lo rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc tôi luyện công. Đó là tư tâm, bởi tôi không thực sự làm mọi việc chỉ vì lợi ích của bà ấy. Từ đó trở đi, tôi chủ động giúp bà A nâng cánh tay lên và không còn cảm thấy băn khoăn gì nữa.

Qua một đoạn thời gian, thân thể của bà A biến đổi vô cùng lớn. Tay phải của bà ấy trở nên linh hoạt hơn, chân phải của bà ấy cũng có cảm giác hơn và còn có thể uốn cong. Bà nói chuyện cũng lưu loát và rõ ràng hơn so với khi trước. Tôi còn nhớ khi mấy người trong số chúng tôi đến nhà bà ấy lần đầu tiên, chồng bà ấy đã không chào đón chúng tôi. Nhưng sau một thời gian, đặc biệt là sau khi thấy vợ mình cải thiện, ông ấy đã thay đổi thái độ với chúng tôi, tiếp đón chúng tôi niềm nở và còn đem hoa quả ra mời chúng tôi.

Một ngày nọ, bà A nói với chúng tôi, “Tôi ngộ ra rồi. Tôi không thể cứ để mọi người nâng cánh tay giúp tôi. Tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi sẽ tự mình ôm bão luân ”. Từ hôm đó, đồng tu A dùng tay trái nâng tay phải của mình lên. Cuối cùng, tay phải của bà đã có thể giơ lên bình thường. Điều này đối với tu luyện của bà A mà nói quả là một bước tiến lớn. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy thực sự vui mừng về điều đó. Các động tác luyện công của bà A cũng được cải thiện.

Chỉ trong vòng hai tháng, bà A đã thay đổi rất nhiều, cả về tinh thần lẫn thể chất. Từ tự ti, chán nản, giờ đây bà A trở nên tự tin và sung mãn. Chúng tôi đã cùng nhau chứng kiến ​​sự vĩ đại của Sư phụ và sự phi thường của Đại Pháp. Hiện giờ, bà A nắm chắc thời gian thường hằng học Pháp, luyện công và phát chính niệm cường độ cao. Bà ấy nói rằng mong muốn lớn nhất của bà lúc này là được ra ngoài cứu người. Vừa nói, nước mắt vừa giàn giụa trên gương mặt bà. Quả là một trái tim thuần tịnh, vị tha. Ở trong hoàn cảnh như vậy mà bà A vẫn có nguyện vọng cứu người, thật đáng quý biết bao. Chúng tôi động viên bà ấy rằng: “Chỉ cần chị kiên trì thực tu, chắc chắn chị sẽ sớm có thể ra ngoài cứu người.”

Sau đó, đồng tu A theo chồng chuyển đến một thành phố khác. Tôi nghe từ các đồng tu khác rằng bà ấy đã làm rất tốt và thành lập một nhóm học Pháp với các đồng tu địa phương ở đó. Họ học hỏi lẫn nhau và cùng nhau đề cao.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/20/445118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/15/202790.html

Đăng ngày 08-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share