Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-06-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Hồi tôi kết hôn, mọi người xung quanh khuyên tôi nên tìm người chồng khá giả, nhưng tôi lại chọn chồng mình vì anh là người có nhân phẩm và đáng tin cậy. Kết hôn xong, chúng tôi vẫn sống cuộc sống bình thường, không vinh hoa phú quý, cũng không để ý đến phương diện này nữa. Bởi vậy, tôi tưởng mình đã xem nhẹ danh và lợi thế gian lắm rồi, nhưng gần đây lại xảy ra một sự việc khiến tôi có thể ngộ mới trong tu luyện sau khi trải qua một số khảo nghiệm tâm tính tại nơi làm việc.

Tuân theo nguyên tắc của người tu luyện để giảng chân tướng tốt hơn

Năm năm trước, tôi được điều chuyển đến đơn vị mới, mọi việc đều mới bắt đầu. Tôi luôn tuân thủ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Các đồng nghiệp nhìn nhận tôi là một người rất quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ người khác, vì vậy họ luôn nhờ tôi giúp đỡ. Ngay cả trong lúc bận rộn, tôi vẫn cố gắng giúp đỡ họ nhiều nhất có thể. Mặc dù có lúc, tôi đang bận hoàn tất nhiệm vụ của mình, nhưng tôi vẫn coi việc giúp đỡ người khác là cơ hội để đề cao bản thân trong tu luyện khi nghĩ cho người khác. Khi tôi buông tâm xuống và hành xử vị tha, tôi lại có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình thuận lợi một cách kỳ lạ. Bao năm qua, đã nhiều lần như vậy rồi.

Đôi khi làm thêm việc ngoài trách nhiệm của tôi, tôi thấy hơi mất cân bằng. Tôi cảm thấy không ai biết về phần việc tôi làm thêm. Tôi đã làm rất nhiều và chưa bao giờ được khen thưởng. Nhưng nghĩ lại, tôi nhận ra việc giúp đỡ đồng nghiệp cũng là một cách để hiểu họ hơn, và để giảng chân tướng.

Ví dụ, khi đang dọn dẹp văn phòng, tôi tình cờ nghe được Mai kể lại trải nghiệm với một học viên Pháp Luân Đại Pháp trên một chuyến tàu về thăm quê nhà. Người học viên bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho Mai, nhưng cô thấy sợ. Tôi cảm thấy tiếc khi biết Mai sợ hãi, nhưng tôi không có cơ hội để bắt chuyện với cô vì tôi hầu như không biết cô.

Một hôm, Mai nhờ tôi giúp việc cơ quan. Tôi đã giúp đỡ cô tận tình và cô rất cảm kích. Cô muốn tôi đến nhà cô ấy để trả ơn. Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của cô và trả lại món quà, khiến cô hơi sững lại.

Tôi nói: “Tôi tình cờ nghe chị nói rằng trên tàu hỏa, chị thấy sợ khi một học viên Pháp Luân Đại Pháp giảng chân tướng cho chị. Chị không cần phải sợ đâu. Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và bà là một người tốt luôn nhắc tôi giúp đỡ những người cần giúp đỡ”. Tôi bắt đầu nói với cô nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp.

Mai là một người rất quyết đoán, và tất cả mọi người, kể cả tôi, đều sợ cô. Cô thấy cảm động khi được tôi chân thành giảng chân tướng. Cô đã có thể liễu giải được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi rất mừng cho cô.

Tôi cũng gặp phải nhiều đồng nghiệp bạc bẽo, coi sự giúp đỡ của tôi là đương nhiên. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khi giúp đỡ mọi người, nhưng tôi coi đó là con đường tu luyện của mình. Trong khi giúp đỡ đồng nghiệp, trình độ chuyên môn của tôi cũng được nâng cao. Tôi đã gặp những người mà bình thường khó có cơ hội gặp. Bằng cách giúp đỡ họ, tôi đã hiểu rõ về họ và trở thành bạn của họ. Điều này tạo cơ hội tốt hơn cho tôi để giảng chân tướng. Tôi rất vui, và cảm ân Sư phụ đã an bài những cơ hội này để cứu độ chúng sinh.

Thăng hoa trong khi tu bỏ chấp trước

Việc tu luyện của tôi bước sang một giai đoạn mới, và tôi ngộ rõ rằng Sư phụ đã dày công an bài con đường tu luyện của mỗi chúng ta. Trong suốt quá trình này, nhiều chấp trước của tôi nổi lên, và tôi có thể tu bỏ được những quan niệm ngoan cố. Trong những lần giúp đỡ đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình đã hy sinh rất nhiều, vì vậy tôi xem nhẹ các chấp trước của mình và bắt đầu tập trung vào chấp trước của người khác.

Một đồng nghiệp làm cùng nhóm với tôi. Vì cô là người mới trong lĩnh vực này, tôi luôn phải làm rất nhiều việc. Tôi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn mà không cần nói với cô ấy và nghĩ mình là một học viên tốt. Tuy nhiên, trong khi âm thầm làm những việc đó, tôi thường cảm thấy mất cân bằng. Tôi nghĩ đến một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra đây là quá trình tôi luyện khả năng dung nhẫn và chịu đựng gian khổ của bản thân. Có lẽ trước đây, đồng nghiệp của tôi cũng đã giúp đỡ tôi như thế.

Sau đó, có một lần, tôi và đồng nghiệp được một trường học tuyên dương, nhưng cuối cùng chỉ có cô ấy được trao thưởng. Tôi thấy sốc. Tôi tự nhủ: “Tại sao cô ấy lại được công nhận? Trình độ chuyên môn của tôi tốt hơn cô ấy, mà thường thì giải thưởng sẽ thuộc về trưởng nhóm.” Vì tôi là trưởng nhóm nên lẽ ra giải thưởng phải được trao cho tôi. Tôi ngộ ra chấp trước vào danh, lợi của tôi, và cảm giác mình cao hơn người khác đã lộ ra. Tôi cũng thấy so với đồng nghiệp này, tôi còn thiếu sót nhiều mặt. Cô ấy kiên nhẫn và biết tôn trọng người khác hơn. Dù bận rộn đến đâu, cô ấy cũng luôn dành thời gian để hỗ trợ những đồng nghiệp khác đang cần giúp đỡ. Cô ấy không lờ đi những người mà cô ấy không thích. Tôi đã có thể xem nhẹ vấn đề này hơn nữa khi tôi coi đó là cơ hội để phơi bày chấp trước và tu bỏ tư tâm của mình.

Những thay đổi tích cực sau khi hướng nội

Gần đây, đồng nghiệp của tôi đã được thăng chức và trở thành cấp trên của tôi. Một giọng nói từ trong tâm liên tục nói: thật bất công. Tôi đã làm bao nhiêu việc bao năm qua, vậy tại sao tôi không được thăng chức? Tôi nhận ra, tôi có một động cơ sâu xa cho việc chăm chỉ. Tôi mong muốn được khen ngợi, được thăng chức và được những người khác đánh giá cao khả năng của tôi.

Khi những chấp trước này lộ ra, tôi rất buồn. Đối với người tu luyện, chấp trước vừa nổi lên là phải bài trừ ngay. Quá trình này có thể khó khăn và có thể xuất hiện đủ loại cớ. Tôi không còn muốn bị những ý niệm vị tư này điều khiển nữa. Tôi ngộ ra mọi việc xảy ra trong tu luyện đều là có quan hệ nhân duyên. Có lẽ có một lý do để đồng nghiệp của tôi được thăng chức thay vì tôi. Con đường của mỗi người là khác nhau.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Ngay sau khi vượt qua ma nạn này, tôi lại phải đối mặt với một khảo nghiệm tâm tính khác.

Đồng nghiệp của tôi nhận một nhiệm vụ từ cấp trên và liên tục giao việc cho tôi làm. Tôi là người phải hoàn thành nhiệm vụ, còn cô ấy lại được hưởng thành quả. Tôi nhận ra mình có chấp trước vào danh. Tôi muốn được công nhận những gì mình đã làm. Sau một vài tình huống tương tự, tôi đã có thể xem nhẹ vấn đề, tâm thái cũng bình tĩnh hơn. Tôi không còn tranh cãi về việc ai làm gì. Tôi cũng nhận ra sự bất mãn đối với cấp trên là do tôi thấy mình không được công nhận. Những tư tâm này có thể gây hại cho mọi người mà tôi không nhận ra. Tôi cần phải tu bỏ cách nghĩ hữu sở cầu đối với người khác. Làm mà không cầu.

Thực ra, ai đó được thăng chức cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, khi điều đó xảy ra với đồng nghiệp bằng tuổi, điều kiện tài chính cũng như nhau, nên tôi cảm thấy bất công. Sau đó, tôi đã tìm ra một số vấn đề của mình.

Đầu tiên, tôi cảm thấy mình đã hy sinh và làm việc chăm chỉ, vì vậy tôi nên nhận được phần thưởng xứng đáng. Thứ hai, tôi cảm thấy bất công vì kỹ năng của mình hơn cô ấy rất nhiều mà lại không được thăng chức. Tôi nhận ra mình đã ảo tưởng về bản thân khi nghĩ mình giỏi hơn cô ấy. Đó là một gậy cảnh tỉnh rõ ràng khi cô ấy được thăng chức. Những chấp trước này đã không nổi lên nếu Sư phụ không an bài sự việc này để tôi tu luyện.

Tất cả những chấp trước của tôi đều là những vật chất xấu ẩn sâu trong quan niệm của tôi cả ngàn năm rồi. Tôi thực sự rất khó chịu đựng, nhưng bằng cách liên tục phủ nhận những vật chất xấu này và hướng nội một cách thanh tỉnh, nhiều chấp trước đó đã biến mất. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái đến vậy.

Vào đêm trước khi gửi bài viết này cho Minh Huệ, tôi có một giấc mơ. Tôi đang làm bài kiểm tra, và 30 phút trước khi hết giờ, tôi nhận ra mình chưa viết xong bài luận. Tôi đang lo lắng thì đột nhiên nhớ ra lời giảng của Sư phụ:

“Sư phụ nói lại một câu, chư vị từng thời khắc đều đang trên con đường tu luyện, từng thời khắc đều là tôi đang quản chư vị.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)

Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi biết mục đích đến thế giới này là để tu luyện, và tôi cần phải vượt qua những khảo nghiệm này. Con xin cảm tạ Sư phụ đã khai thị cho con! Cảm tạ Sư phụ đã giúp con hoàn thành bài chia sẻ tu luyện và vượt qua được những quan niệm cố hữu hàng nghìn năm. Con sẽ tiếp tục tiến bước trong tu luyện, làm tốt ba việc, và trở về gia viên cùng Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/15/444640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/14/202773.html

Đăng ngày 08-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share