Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-05-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 khi tôi 23 tuổi. Trước đó, tôi bị ho rất nhiều, khó thở, và tim đập không đều. Thể dục mạnh cũng làm nhịp tim tôi tăng cao khiến tôi cảm thấy như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đã uống nhiều loại thuốc khác nhau, nhưng không loại nào có tác dụng. Thế mà, ngay sau khi tôi quyết tâm tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đã tan biến. Tôi đã trải nghiệm cảm giác vô bệnh và hơn 20 năm rồi không phải uống bất kỳ một viên thuốc nào.
Tôi đã ngộ được ý nghĩa của sinh mệnh sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi bắt đầu làm theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp để trở thành một người tốt. Tôi làm nghề lái xe tải. Một số lái xe trong đội của tôi thường mang dầu máy chống đông về nhà để dùng cho bản thân. Họ cũng lấy từ kho nào là đinh vít, bóng đèn, và các món đồ khác. Họ giữ chúng để dùng hoặc mang đi bán. Tôi không bao giờ làm những việc đó hay lợi dụng công ty của mình. Tôi hiểu rằng người tu luyện cho dù ở bất kỳ đâu cũng phải là người tốt.
Trong đội xe, mỗi chiếc xe tải được phân cho hai lái xe chia thành hai ca. Ca sáng bắt đầu lúc 2 giờ sáng và kết thúc vào 12 giờ trưa; còn ca chiều bắt đầu vào 12 giờ trưa và kết thúc vào 10 giờ tối.
Vào mùa hè, các lái xe thích làm ca sáng. Chúng tôi đổi ca tại nhà xe vào lúc 2 giờ sáng và khi trời tang tảng sáng là chúng tôi bắt đầu lái xe tải ra ngoài. Hành trình lái xe buổi sáng bắt đầu với nhiệt độ mát mẻ và kết thúc một ngày làm việc vào giữa trưa trước khi trời nóng.
Chiều mùa hè thì nóng nực, nên người ta thường thấy uể oải. Sau khi bóng đêm buông xuống, thì các lái xe nhìn không được rõ, và với hệ thống đường xá phức tạp tại khu mỏ, tai nạn có thể xảy ra. Vì vậy, nhiều lái xe thích ca sáng. Có rất nhiều lái xe tranh nhau ca sáng. Xung đột liên miên khiến đội trưởng đội xe phải đau đầu.
Sư phụ Lý đã dạy chúng ta:
“…làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói với đồng sự của mình: “Nếu anh muốn ca sáng, thì ca sáng là của anh; nếu anh muốn làm ca chiều, thì ca chiều cũng là của anh. Tôi thì thế nào cũng được.” Trong chín năm tôi làm việc trong đội đó, tôi gần như chỉ toàn làm ca chiều. Các lái xe cho xe khác nói với vẻ ghen tỵ, “Thật tuyệt nếu tôi được ghép với anh ta!”
Lương của chúng tôi được tính trên cơ sở khoán, nghĩa là càng chạy nhiều chuyến, thì càng kiếm được nhiều. Một số lái xe lái nhanh hết mức có thể để kiếm nhiều tiền hơn. Tôi làm theo Đại Pháp chỉ dạy và không bao giờ cạnh tranh với họ. Mỗi khi họ chạy ngay phía sau, thì tôi lại giảm tốc độ và tránh sang bên để họ vượt lên. Vì tôi chạy xe cẩn thận, nên xe tôi hiếm khi bị hỏng. Như thế mặc dù mỗi ngày tôi chạy ít chuyến hơn họ, tiền tôi kiếm được không ít hơn chút nào. Ông chủ và đội trưởng đều hài lòng với việc chạy xe của tôi. Họ nói rằng tôi lái tốt, xe của tôi có thời gian sửa chữa ít hơn hẳn, và chi phí sửa chữa cũng thấp hơn nhiều. Mỗi khi có xe mới, họ thường phân cho tôi đầu tiên.
Một lần mùa đông năm ấy tôi quay lại nhà xe để sửa lốp. Bị bọc cứng trong quần áo vì thời tiết, tôi bước đi cẩn trọng vì đường xá gồ ghề. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng “rắc rắc”; mắt cá chân tôi bị bong gân. Tôi ngồi xuống để nắn chân và liên tục niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tôi tự nhủ, “Mình ổn mà!” Trong giây lát mắt cá chân của tôi đã trở lại bình thường.
Lần khác, tôi bị mất thăng bằng khi xuống xe buýt và mắt cá chân tôi bị bong gân. Một lần nữa tôi lại niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo,” rồi mắt cá chân tôi đã trở lại bình thường; tôi đã không bị muộn giờ làm. Nếu tôi mà không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì hai tai nạn đó hẳn đã khiến tôi phải nghỉ việc hàng tháng rồi.
Với tôi tình huống tương tự đã xảy ra nhiều lần. Tôi cảm thấy thật may mắn là mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tự bản thân tôi đã được trải nghiệm sự mỹ hảo và tính mỹ diệu của Đại Pháp. Tôi hy vọng rằng mọi người có thể biết được chân tướng của Đại Pháp và được may mắn như tôi.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/4/440864.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/2/202060.html
Đăng ngày 06-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.