Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2022] Tôi thường có phản ứng tiêu cực khi xử lý các sự việc hàng ngày. Càng tập trung vào các phương diện tiêu cực, tôi càng sợ hãi và cảm thấy bất lực, hồi hộp, lo lắng, buồn bã và kém cỏi hơn. Những cảm xúc tiêu cực này luôn làm phiền tôi và tôi biết mình không nên thừa nhận chúng. Tôi đã cố gắng hết sức để loại bỏ chúng, nhưng chúng luôn xuất hiện trở lại. Tôi chưa bao giờ có thể giải quyết được điều này. Kết quả là, tôi không tự tin vào tu luyện của mình. Tôi nhận ra rằng tư duy này đã can nhiễu đến tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp, nhưng tôi không thể tìm ra được gốc rễ của tâm lý tiêu cực của mình.

Vào cuối năm 2020, cuối cùng, tôi đã hiểu ra được gốc rễ của tâm lý tiêu cực và tâm sợ hãi của mình nhờ điểm hóa của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ lại cho các đồng tu những gì đã xảy ra

Vào cuối năm 2020, tôi tìm được một công việc mới. Không lâu sau khi bắt đầu làm việc ở đó, tôi đã mắc một số lỗi sai. Mặc dù rất khó để tránh chúng, nhưng tôi cảm thấy rất tệ. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng lo lắng và cảm thấy bất lực hơn. Tôi bắt đầu chán nản. Tôi thậm chí đã nghĩ đến nghỉ việc và không còn muốn làm nghề này nữa.

Khi tư tưởng của tôi ngày càng chạy loạn, tôi chợt nhận ra rằng những suy nghĩ này không đúng. Tôi không nên xử lý tình huống theo cách này – đây không phải là chân ngã của tôi. Tôi truy tìm nguồn gốc của những suy nghĩ tiêu cực này và hiểu rằng chúng là một hình thức bức hại của cựu thế lực. Những suy nghĩ như thế này phóng đại quan niệm con người, nghiệp tư tưởng và tâm lý tiêu cực của chúng ta, vì vậy chúng ta sẽ nghi ngờ Sư phụ và Pháp, cuối cùng hủy hoại đức tin của chúng ta. Đây là can nhiễu và bức hại của cựu thế lực, nhưng nó đã được che đậy. Nếu chúng ta không nhận ra, và thuận theo lối suy nghĩ này, chúng ta sẽ giống như tôi đã mô tả trước đó, dễ dao động, không nhìn các việc bằng chính niệm, ngày càng trở nên sợ hãi không còn tín tâm vào Sư phụ và tu luyện của chính bản thân.

Đây là một hình thức bức hại khác – một loại bức hại vô hình, khác với nghiệp bệnh. Mục đích là phá hủy chính niệm của người tu luyện đối với Sư phụ và Đại Pháp và cuối cùng là hủy hoại học viên.

Lý do tôi rơi rớt là vì quan niệm của tôi, nghiệp tư tưởng và ảnh hưởng của khoa học thực nghiệm. Thay vì nhìn nhận mọi thứ dựa trên Pháp, tôi đã phản ứng dựa trên Lý của người thường. Quan niệm của tôi, những gì tôi có thể nhìn thấy và cảm thấy đã cản trở tôi khởi chính tín đối với các nguyên lý của Đại Pháp. Nhận thức này đã giúp tôi xử lý tâm sợ hãi tốt hơn sau này.

Hành vi sách nhiễu “gõ cửa” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang leo thang ở Trung Quốc, nhiều học viên đã bị sách nhiễu, bắt cóc và bức hại. Chồng tôi và tôi không sống ở nơi đăng ký hộ khẩu, và chúng tôi thường cẩn trọng trong vấn đề an toàn, vì vậy chúng tôi đã tránh được việc bị sách nhiễu này trong nhiều năm.

Tuy nhiên, vào một đêm đầu năm 2021, khi tôi vừa đi làm về, chồng tôi kể với tôi rằng có hai cảnh sát đến gõ cửa nhưng anh ấy không mở. Sau đó, cảnh sát hỏi hàng xóm của chúng tôi xem tôi có sống ở đó không. Người hàng xóm nói với họ rằng đó là một căn hộ không người ở (anh ta không biết rằng chúng tôi đang sống tạm ở đó), vì vậy cảnh sát đã rời đi.

Khi tôi nghe rằng cảnh sát có tên tôi, tôi hoảng sợ và cảm thấy tê liệt vì sợ hãi. Chồng tôi cũng bị mất phương hướng. Một số học viên trong khu vực lân cận bị sách nhiễu và một số thậm chí còn bị bắt cóc. Tuy nhiên, họ đã có thể trở về nhà an toàn sau khi vượt qua bức hại bằng chính niệm. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu hình thành trong đầu tôi: “Liệu cảnh sát có theo dõi tôi ở nơi làm việc không? Họ sẽ làm điều này không, họ sẽ làm điều kia không, v.v..?” Khi chồng tôi thấy tôi khó chịu như thế nào, anh đề nghị chúng tôi nói chuyện với một học viên khác.

Học viên đó đã động viên tôi và chia sẻ với tôi những câu chuyện về cách các học viên khác xử lý tình huống. Dù được khích lệ, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an và bối rối. Tôi và chồng hoàn toàn bị cuốn vào sự việc, cố tìm cách thoát ra. Vì sợ hãi, áp lực tâm lý cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi vẫn cảm thấy choáng ngợp và bất lực. Tôi nói với chồng mình rằng: “Hãy phát chính niệm!”

Thời khắc khi tôi ngồi xuống và đưa tay lập chưởng, tôi lập tức tỉnh táo lại, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Điều này là sai! Mình không thừa nhận bức hại của cựu thế lực! Không cho phép cựu thế lực sử dụng cảnh sát để phạm tội ác với các học viên. Chúng ta nên cứu cảnh sát để họ không bị tiêu hủy!”

Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng phát chính niệm không phải để tránh bị bức hại mà là để cứu người. Nếu chúng ta làm tốt công việc và phủ nhận an bài của cựu thế lực, họ sẽ không thể sử dụng người thường để phạm tội ác với các học viên, và họ có thể có tương lai. Tôi cũng hiểu được một số nội hàm trong lời giảng của Sư phụ về vô tư vô ngã.

Tôi cảm thấy có phương hướng sau khi hiểu rõ từ góc độ của Pháp. Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng tôi biết phải làm gì. Khi đi làm vào sáng hôm sau, tâm sợ hãi và những suy nghĩ tiêu cực cứ ập đến tôi từng đợt. Hình ảnh cảnh sát đến nơi làm việc của tôi cứ hiện lên trong đầu tôi, và đủ loại suy nghĩ tiêu cực nổi lên. Chính niệm của tôi đã chiến đấu quyết liệt với chúng, và tôi tiếp tục phát chính niệm xin Sư phụ cho khối lượng công việc của tôi giảm bớt. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn để đọc Pháp. Tôi biết chỉ Đại Pháp mới có thể giúp tôi và gia trì chính niệm cho tôi.

Thật kỳ diệu, khối lượng công việc của tôi nhẹ đi và tôi có thể đọc Pháp gần như cả ngày. Khi đọc, chính niệm của tôi mạnh mẽ hơn, và chân ngã của tôi ngày càng thức tỉnh. Tôi nhận ra rằng mình không thể bị chi phối bởi tâm sợ hãi và suy nghĩ tiêu cực, và thuận theo chúng tức là đang thừa nhận bức hại. Để hoàn toàn phủ nhận bức hại, tôi phải giữ tâm bất động, và không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài. Tôi nên kiên định chính tín và chính niệm của mình, làm những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm. Khi chúng ta đi đúng đường, bức hại sẽ biến mất.

Trong quá trình tu luyện của mình, tôi nhận ra rằng tín tâm vào Sư phụ là rất quan trọng. Nó xuyên suốt quá trình tu luyện của chúng ta và là căn bản để đến viên mãn. Đối mặt với mọi khảo nghiệm và khổ nạn, điều quan trọng là chúng ta có thể nhìn nhận sự việc bằng tín tâm và chính niệm. Chỉ khi làm như vậy, chúng ta mới có thể đạt được các tiêu chuẩn của Pháp và triển hiện uy lực phi thường của Pháp. Nếu tâm chúng ta bị dao động và chúng ta thừa nhận bức hại, chúng ta có thể bị mắc kẹt trong khổ nạn và gặp khó khăn trong việc giải thoát bản thân.

Sự việc này cũng cho tôi hiểu rõ ràng hơn về nguồn gốc của tâm sợ hãi. Tôi muốn loại bỏ nó, nhưng tôi luôn cảm thấy không thể tìm được gốc rễ nên tôi không thể loại bỏ nó. Lần này tôi nhận ra rằng sợ thực ra chính là tâm sợ hãi, và một trong những nguồn gốc của nó là văn hóa Đảng. Một trong những cách Đảng kiểm soát người dân là tạo ra nỗi sợ hãi, cưỡng ép nỗi sợ hãi vào tâm trí của mọi người và không ngừng củng cố nó bằng nhiều cuộc bức hại đẫm máu, khuếch đại nó và khiến mọi người phải khuất phục trước sự sợ hãi. Qua kinh nghiệm này, tôi hiểu rằng việc tạo ra tâm sợ hãi chỉ là một thủ thuật mà Đảng sử dụng để kiểm soát người dân, và tâm sợ hãi không phải là một phần của chân ngã của chúng ta. Nó nên được loại bỏ.

Học lái xe giúp phơi bày nguồn gốc của tâm sợ hãi

Trong khi tham gia kỳ thi lái xe vào mùa hè năm 2021, tôi đã thấy nhiều thiếu sót trong việc tu luyện của mình và đã có nhiều nhận thức quan trọng.

Tôi đã đăng ký thi lái xe ba năm trước. Tôi tình cờ có thời gian vào tháng 6 và tháng 7, nên đã liên hệ với thầy dậy lái xe của mình để luyện tập cho bài thi. Trong thời gian đó, tôi có nhiều ngày nghỉ làm hơn. Vì có ít thầy dậy lái xe cho Khoa Ba trong trường dạy lái xe của tôi, nên tôi chỉ được phân khung giờ tập hai tuần một lần – mỗi lần nửa giờ. Địa điểm thi ở ngoại ô thành phố, nên tôi mất khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ để đến đó. Cùng với thời gian chờ, tôi phải mất nửa ngày để đến đó. Thời tiết năm 2021 thật bất thường. Tháng 6 hầu như không có ngày nắng nào và ngày nào cũng mưa. Vào tháng 7, khi tôi bắt đầu luyện thi lái xe, trời nóng như thiêu như đốt suốt 20 ngày liền, không hề có mưa.

Ba người khác được xếp lịch thi vào cùng ngày. Tuần trước khi thi, chúng tôi đã có các buổi luyện tập cấp tốc đặc biệt vào bốn buổi chiều liên tiếp. Tôi làm được tệ nhất. Một ngày nọ, tôi đã quên ngay cả Tuyến 1 quen thuộc nhất. Cùng với cái nóng oi bức và tình trạng thiếu ngủ, khi về nhà tôi gần như bị suy nhược thần kinh. Có năm cơ hội để vượt qua bài thi, và tôi đã thất bại hai lần. Tôi hy vọng sẽ làm tốt và vượt qua nó ngay lần đầu tiên. Điều tôi không mong đợi là dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể làm được tốt. Tôi cảm thấy tôi không giỏi việc này. Sự thất vọng và tư tưởng tiêu cực khiến tôi mất đi những suy nghĩ tích cực. Tôi thậm chí đã tính đến việc hủy bỏ bài thi.

Ngày hôm sau, trạng thái tinh thần của tôi không khá hơn là bao, và tôi gặp khó khăn trong việc điều khiển phương tiện. Tôi liên tục mắc lỗi nhỏ. Tôi hoảng sợ và cảm thấy bối rối. Thầy dậy lái xe cuối cùng nói: “Hãy về nhà và suy ngẫm.” Tôi nghĩ: “Mình đã rất chăm chỉ – Mình nên nghĩ gì đây?” Tôi tự hỏi bản thân mình: “Mình là đệ tử Đại Pháp. Mình đang có thiếu sót ở đâu?”

Chồng tôi không có nhà khi tôi trở về. Tôi mệt mỏi, nóng, khát và đói, không có gì để ăn. Tôi hy vọng được nói chuyện với ai đó. Tôi thực sự mong tìm được ai đó để an ủi mình, vì mỗi khi tôi gặp khó khăn, chồng tôi đều ở bên cạnh để an ủi, động viên tôi. Anh ấy không có ở đó nên tôi cảm thấy đặc biệt lạc lõng.

Tối hôm đó, tôi tự hỏi bản thân: “Mình là đệ tử Đại Pháp, nhưng tại sao mình lại truy cầu thoải mái và giải pháp khi gặp vấn đề? Chẳng phải Pháp là nguồn chính niệm duy nhất và là nền tảng cho sinh mệnh của chúng ta hay sao?” Tôi nhận ra rằng tôi đã không học Pháp hay luyện công trong vài ngày. Tôi như bừng tỉnh ngay lúc đó và nhìn thấy những vấn đề ở chính bản thân mình.

Vì tôi vẫn phải đi làm vào những ngày tôi tập lái xe, tôi đi sớm về muộn, và sinh hoạt hàng ngày của tôi bị gián đoạn. Tôi không coi đó là cơ hội để đề cao tu luyện của mình. Thay vào đó, tôi đã đánh mất chính niệm ngay khi gặp khó khăn nào đó. Nếu mệt mỏi, tôi không luyện công. Nếu bận rộn, tôi học Pháp ít đi. Khi trời nóng và khó chịu, tôi quên rằng mình là một học viên.

Dường như việc tu luyện của tôi là có điều kiện – Tôi chỉ hướng nội nếu tôi không bận, có nhiều thời gian và không có việc gì khác để làm. Tất cả những vấn đề tôi gặp phải dường như là phản ánh chân thực trạng thái tu luyện của tôi. Qua nhận thức này, tôi đã thức tỉnh.

Tôi đã suy ngẫm về hành vi của mình trong giai đoạn này và nhận thấy nhiều thiếu sót. Tôi chấp trước vào sự thoải mái, và không lấy khổ làm vui. Giữa hỗn loạn, tôi không thể giữ trạng thái bất động và tập trung vào những việc nên làm. Tôi đã chấp trước vào việc làm các việc. Tôi cũng thiếu từ bi và có suy nghĩ tiêu cực. Bất cứ khi nào tiếp xúc với những người khác, tôi đều có một loạt các vấn đề cá nhân. Ý nghĩ đầu tiên của tôi dĩ nhiên là cứu người, nhưng tôi lại có những suy nghĩ ích kỷ. Khi nói chuyện với mọi người, tôi luôn tỏ ra dễ chịu và tử tế, nhưng khi phát hiện ra họ không tiếp nhận chân tướng, hoặc không sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi không muốn mất thời gian cho họ. Vì vậy, lòng tốt của tôi chỉ là trên bề mặt và không phải lòng tốt thực sự đến từ tu luyện. Tôi nghĩ lòng tốt thực sự có nghĩa là bất kể người đó cư xử như thế nào, tôi cũng không nên bị động tâm. Mọi suy nghĩ xuất phát từ trái tim đều chân thành vì lợi ích của người khác. Tôi không nên có suy nghĩ ích kỷ. Tôi còn cách xa cảnh giới này.

Lý do tại sao tôi làm không tốt là vì tôi quá chấp trước vào thoải mái. Tôi không muốn phải chịu bất kỳ khó khăn nào và luôn muốn tu luyện trong trạng thái thoải mái, nghĩ rằng miễn là tôi luyện công, học Pháp và giảng chân tướng là tôi đang tu luyện. Thực tế, đó chỉ là làm các việc. Đó không phải là tu tâm – đó không phải là bản chất của tu luyện, vì vậy khi mọi việc xảy ra, tôi đã bị lạc lối. Loại bỏ các chấp trước là ưu tiên của người tu luyện. Tôi hiểu rằng tu luyện không phải là tránh rắc rối và để mọi thứ suôn sẻ, mà là cách hướng nội khi đối mặt với khó khăn và rắc rối, giác ngộ từ Pháp, và suy nghĩ hành động ngay chính.

Đêm đó, tôi đã đọc nhiều lần kinh văn “Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ”, nhưng tôi không thể hiểu được các bài giảng. Khi tôi nghiêm túc hướng nội và quyết tâm đối diện với tu luyện của mình bằng chính niệm, tôi đột nhiên hiểu được các Pháp lý phía sau lời giảng của Sư phụ.

Tu luyện thật thần kỳ. Khi chúng ta đề cao, Sư phụ cấp cho chúng ta trí huệ. Lần tiếp theo tôi tập lái xe, tôi có thể học được nhiều điều. Tôi cũng lấy được bằng lái xe mà không gặp vấn đề gì.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cho phép tôi được làm đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Bất cứ khi nào gặp khổ nạn, tôi đều cảm thấy có ánh sáng, hy vọng, phương hướng và sức mạnh vì tôi có Pháp trong tâm. Tôi vô cùng biết ơn và cảm thấy may mắn khi được là sinh mệnh vĩ đại do Đại Pháp sáng tạo ra. Tôi sẽ theo Sư phụ đến cùng và trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/8/439805.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/16/199934.html

Đăng ngày 05-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share