Bài viết của Hương Liên, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-02-2022] Tôi là một giáo viên tư thục ở nông thôn. Năm nay đã 75 tuổi. Năm 2005, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, vốn là sinh mệnh của tôi đã đi đến lúc sắp kết thúc rồi, chính là Sư phụ đã cho tôi một cuộc sống mới, để tôi có vinh hạnh trở thành đệ tử Đại Pháp, để sinh mệnh của tôi từ sự kết thúc lại biến thành sự khởi đầu, tôi cảm ân sâu sắc rằng Sư phụ đã vì tôi mà làm tất cả những điều đó, tôi không thể biểu đạt được sự biết ơn của mình đối với Sư phụ. Hôm nay, tôi đem những điều Thần kỳ của Đại Pháp đã phát sinh trên thân thể tôi xin được viết ra.
1. May mắn gặp được Đại Pháp khi có ý định tự tử
Ngày trước tu luyện Đại Pháp, mỗi ngày tôi đều đau khổ dày vò vì bệnh tật, mỗi bộ phận thân thể đều mắc bệnh, thấp khớp, đau thần kinh tọa, tăng sản cổ tử cung, tăng sản thắt lưng, đi lại khó khăn, tăng sản đốt sống cổ chèn ép dây thần kinh, não bộ thường xuyên bị rối loạn, đau đầu dữ dội gây suy nhược thần kinh nghiêm trọng. Tôi còn bị bệnh lao, viêm túi mật (kích thước từ 7,3 cm đến 7,4 cm), viêm thận mãn tính (3 dấu cộng), loét dạ dày, sau này lại phát triển thành viêm dạ dày nghiêm trọng , mỗi ngày đều phải giảm đau bằng cách tiêm thuốc, chỉ có thể ăn một chút thức ăn, cả ngày như chết không được, sống không xong vậy.
Vốn dĩ những căn bệnh này khiến tôi trải qua sự tra tấn, hành hạ sống không bằng chết, trong khi chồng tôi lại mắc phải ung thư dạ dày. Bởi vì tôi không thể chịu nổi cơn đau ở bụng dưới và lưng dưới, nên đi kiểm tra lại chẩn đoán nhiễm trùng đường tiểu. Tôi rất tuyệt vọng, dũng khí để sống tiếp cũng không còn , liền nghĩ đến việc chờ đến khi chồng tôi ra đi, tôi cũng sẽ không sống nữa.
Ngày 5 tháng 5 năm 2005, chồng tôi đã ra đi, chôn cất chồng tôi xong, tôi bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho mình. Tôi đã chuẩn bị một chai thuốc trừ sâu, muốn đợi đến khi giải quyết xong việc hậu sự, tìm một cơ hội thích hợp, sẽ ra đi.
Lúc đó, con trai của tôi ở ngoại quốc đã đắc được Đại Pháp, con trai rất quan tâm tôi, hằng ngày đều gọi điện khuyên nhủ tôi rằng: “Mẹ, thân thể của mẹ duy chỉ có Sư phụ của Đại Pháp mới có thể cứu mẹ được, mẹ hãy học Đại Pháp đi!” Tôi lúc đó nào muốn sống nữa, ngoài miệng chỉ để đối phó với con trai, còn trong tâm từ sớm đã chủ ý tự vẫn rồi. Thế nhưng, mỗi lần muốn tự vẫn, đều có sự việc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ kế hoạch của tôi. Bây giờ tôi đã hiểu ra, chính lúc đó là Sư phụ đã trông nom bảo hộ tôi. Con trai tôi hằng ngày cũng vẫn gọi điện thoại cho tôi, mỗi ngày nói hơn một giờ đồng hồ, khuyên tôi tu luyện Đại Pháp, ba tháng liên tiếp như vậy. Rồi một ngày con trai tôi nói: “Mẹ, nếu mẹ vẫn chưa đắc Đại Pháp, con chỉ còn cách trở về nước thôi, nếu không, con làm sao có thể an tâm để mẹ ở nhà một mình như vậy được?” Tôi lo lắng cho tương lai của con trai, nên chỉ có thể hứa hẹn đồng ý với con.
Tôi tìm đến một người bạn hỏi mượn sách “Chuyển Pháp Luân”. Mới nhìn cuốn sách, tôi liền bị Pháp lý trong Đại Pháp cuốn hút, càng đọc càng thích xem, càng đọc càng minh bạch, một mặt thì đọc, một mặt lại hối tiếc: “Tại sao mình lại không biết sớm những Pháp lý này. Trong vô thức, tư tưởng của tôi đang thăng hoa, đã hiểu được ý nghĩa của đời người. Ngay sau đó, tôi lại liên lạc với các đồng tu xung quanh, đồng tu đưa tôi đến địa điểm dữ liệu ở địa phương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, tôi lập tức được phân công trách nhiệm làm tư liệu.
Vào cuối năm đó, Sư phụ bắt đầu thanh lý thân thể cho tôi. Bỗng vào một ngày, tôi bắt đầu đau bụng, bụng chướng lên, đau đến nỗi khiến tôi lăn lộn khắp nơi, nhưng trong tâm tôi không một chút sợ hãi, tôi minh bạch rằng đây là Sư phụ đang giúp tôi thanh lý thân thể.
Trưa ngày thứ ba, thân thể của tôi bắt đầu phát lạnh, lạnh đến nỗi run rẩy, qua một vài giờ, lại hồi phục bình thường. Buổi tối lại bắt đầu phát lạnh, tôi đã đắp rất nhiều lớp chăn nhưng vẫn cảm thấy đông lạnh, run rẩy, rồi lại qua một vài giờ, lại trở nên tốt hơn. Ngày thứ hai tôi không thể ăn cơm được, nhìn thấy gì cũng không muốn ăn, không uống một giọt nước nào, tình trạng như thế kéo dài gần một tháng, tuy giai đoạn này tôi không ăn bất cứ thứ gì, nhưng thân thể lại không xuất hiện gì kỳ lạ, chỉ là không còn sức lực, mỗi ngày tôi đều kiên trì học Pháp luyện công.
Bỗng một ngày sau một tháng đó, đột nhiên tôi cảm thấy đói, lại cảm thấy muốn ăn cơm, từ đó trở đi, có thể ăn uống bình thường, thân thể những chỗ nào không thoải mái đều biến mất, từ trong đến ngoài chỗ nào cũng nhẹ nhàng, trong tâm tôi rất vui mừng! Nếu như không phải là tuổi tác đã lớn rồi, tôi sẽ vui mừng nhảy nhót như một đứa trẻ. Tới bây giờ đã là 15 năm rồi, tôi không còn phải uống bất cứ một viên thuốc nào nữa, thân thể càng ngày càng khoẻ mạnh.
2. Nhất lộ bước đi, Sư phụ luôn bảo hộ tôi
Sau khi tôi đắc Pháp, tôi dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để tự mình yêu cầu chính mình, khoan dung với mọi người, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác trước. Vậy nên, quan hệ của tôi với những người xung quanh đều rất tốt, trước kia tôi từng có mâu thuẫn với ai, tôi đều chủ động nói chuyện trước, rồi hoá giải mâu thuẫn. Khi tuyết rơi nhiều, tôi giúp hàng xóm xung quanh làm sạch các các con đường. Các việc hành Thiện của tôi mọi người đều biết đến, đều tin tưởng tuyệt đối những lời giảng chân tướng của tôi. Khi ác Đảng bức hại tôi, họ đều chủ động bảo hộ tôi.
Một ngày vào năm 2012, cảnh sát tà ác đến nhà tôi quấy rối và đập phá cổng sắt lớn của nhà tôi, những người hàng xóm đều ra mặt, hỏi cảnh sát: “Các anh đạp phá cổng để làm gì? Bà ấy không có nhà”. Cảnh sát nói: “Chúng tôi đều là người của sở công an, bà ấy luyện Pháp Luân Công, chúng tôi tìm bà ấy có việc”. Những người xóm lại đáp “Luyện Pháp Luân Công có gì mà không tốt! Anh xem bà ấy luyện Pháp Luân Công rồi, chúng tôi đều chung sống bình yên trên khu phố này, các anh hãy mau đi đi”. Trước những lời bình luận bàn tán của người hàng xóm, cảnh sát bèn rời đi.
Lúc đó tôi đang ở trong nhà, nghe rõ ràng những lời nói đó, tôi thật sự rất vui mừng. Sau khi cảnh sát rời đi, hàng xóm đều đến bảo tôi đến nhà họ tạm trú. Lúc đó tôi còn muốn đến giúp các đồng tu bệnh nặng phát chính niệm, đồng tu có nạn, tôi không thể bỏ mặc đồng tu. Tôi nói với hàng xóm: “Cảm ơn mọi người có hảo tâm, tôi có Sư phụ quản, sẽ không có chuyện gì đâu”. Đến nhà đồng tu phát chính niêm xong rồi về nhà, hàng xóm lại báo với tôi rằng người của phòng 610 đã lái mấy chiếc xe đến đây, và họ vừa mới rời đi.
Cứ như thế, từ thành phố đến nhà tôi hơn 50km, người của Phòng 610 đã đến tìm tôi 6 lần những lần nào cũng không gặp tôi ở nhà. Nghe hàng xóm nói, thường thường sau khi tôi vừa đi, thì họ mới tới, đợi đến khi họ đi rồi, tôi mới lại về nhà. Lúc đó, cảnh sát trưởng của Phòng 610 đều tức giận nói: “Tôi thật sự muốn xem xem bà ta rốt cuộc là nhân vật như thế nào”. Sau đó, họ thuê người đến chỗ nhà tôi theo dõi để báo cáo tình hình, dưới tình huống như vậy, tôi buộc phải rời khỏi nhà.
Sau đó vài năm, tôi một mạch vững chắc chứng thực Pháp, cứu người trên đường đi, lại trải qua rất nhiều việc thần kỳ, đó đều là Sư phụ đang bảo hộ tôi. Tôi có thể kể ra hai trường hợp.
Lần thứ nhất, tôi lái xe điện đi đưa tài liệu cho đồng tu, đi qua một công trường đang đào một cái rãnh, xung quanh không có chăng dây cảnh báo. Tôi đang lái xe rất nhanh, sau khi vượt qua cái rãnh, người tôi bị ngã nhào ra trên nền bê tông cách đó ba mét. Khi tôi tỉnh lại, mắt tôi không thể mở ra, nhìn không thấy thứ gì. Chỉ nghe xung quanh không ít người đang ồn ào bàn tán, có người nói: “Như này nên kiện bọn họ”. Có người đang gọi điện thoại báo cho cục quản lý đường xá.
Khoảng mười phút sau, tôi từ từ ngồi dậy được, lúc này cũng có thể mở mắt ra được, tôi nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy chiếc xe của tôi đang cách đó một đoạn, đồ đạc đều rơi ra trên đất, còn có một chiếc răng cửa rơi trên mặt đất. Lúc này, người của cục đường xá tới rồi hỏi tôi: “Bác sao rồi, tôi đưa bác tới bệnh viện nhé!”. Tôi nói: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện”. Tôi gọi điện cho đồng tu, đồng tu đến đó và đưa tôi về nhà.
Phần trước xe đạp điện của tôi đều bị hỏng rồi, sau khi về nhà, một nửa khuôn mặt của tôi cũng bị sưng lên như chiếc màn thầu, các khớp đôi bàn ta đều bị thương. Tôi nên làm sao đây, nhưng chưa đến hai ngày sau, mặt của tôi không còn sưng lên nữa, thân thể cũng không đau nữa, một chút xước sẹo cũng không lưu lại.
Năm ngoái, tôi định trở về nhà, tôi không muốn sống những ngày tháng lưu lạc nữa. Trước khi về nhà, tôi muốn sơn lại chiếc tường, tôi đã 74 tuổi rồi, lại đứng trên chiếc ghế đẩu cao hơn một mét, không cẩn thận, tôi từ trên ghế đẩu ngã xuống nền gạch, tôi choáng váng, phải một lúc sau mới gượng dậy được. Lấy tay sờ vào gáy, một cục to như cái bát, nửa người tê dại, xương cụt đau không chịu nổi. Tôi đã ở nhà bảy ngày, học Pháp luyện công, phát chính niệm, bảy ngày sau, tôi trở về nhà cho thuê, bận rộn đóng gói đồ đạc và di chuyển, trong vô thức vô giác, tất cả đều phục hồi trở lại.
Bây giờ tôi bận rộn cứu người mỗi ngày, nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi hay cực khổ. Không có Đại Pháp cứu độ tôi, trên thế gian này sớm đã không có tôi rồi, là Đại Pháp đã cho tôi sinh mệnh lần thứ hai, tôi nhất định trân quý sinh mệnh không dễ có được này, để mỗi ngày lại là khởi đầu sinh mệnh của tôi, cứu độ chúng sinh, làm tốt ba việc, báo đáp ân Sư.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/2/7/438376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/20/199596.html
Đăng ngày 08-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.