Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-02-2022] Năm ngoái tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Trong những năm đầu, cuộc bức hại ở Trung Quốc rất tàn bạo. Cha tôi đã bị bức hại nhiều lần, và mẹ tôi đã gửi tôi về nhà bà ngoại ở cách xa hàng trăm cây số.

Bà tôi không tu luyện, vì vậy trong hơn 20 năm, tôi đã bị cuốn theo các trào lưu của xã hội hiện đại. Tôi đã hình thành nhiều thói quen xấu, chẳng hạn như nói dối, đánh nhau, xem phim khiêu dâm, vong ân phụ nghĩa và tự cao trong mọi việc tôi làm. Cuối cùng sau khi được đoàn tụ cùng cha mẹ, tôi đã tranh cãi với họ và thậm chí còn mắng chửi họ. Bây giờ khi nhìn lại, tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Tôi ăn quá nhiều và bị tăng cân, dẫn đến các vấn đề về sức khỏe: chuột rút ở chân, đau bụng và dị ứng. Và tôi đã mắc các thể loại cảm cúm. Khả năng miễn dịch và đề kháng của tôi đặc biệt kém; khi còn đi học, chỉ cần có bạn ở lớp mắc bệnh là tôi sẽ bị lây. Nhiều thanh thiếu niên ở Trung Quốc nghiện game trực tuyến, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi chơi game, đọc tiểu thuyết và thức khuya. Tôi sẽ không đi ngủ cho đến sáng hôm sau. Tôi thường tự hỏi tại sao cuộc sống lại tẻ nhạt như vậy – nó có ích lợi gì? Tôi tìm một lối thoát, nhưng đã bị cản trở bởi những lợi ích cá nhân, chủ nghĩa vô thần và quan niệm thấy mới tin của mình.

May mắn thay, cha mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bản thân tôi đã chứng kiến Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Cha mẹ tôi đã tu luyện nhiều năm, và họ rất khỏe mạnh. Có lần, tôi đã cãi nhau với ông nội tại nhà của cô tôi. Tôi đã cư xử sai và làm ầm lên. Bà nội nói rằng hành vi của tôi thật bất thường và mặt tôi tái xanh. Bà có ý rằng tôi đã bị phụ thể. Bà tôi theo đạo Thiên Chúa, nên bà bắt đầu cầu nguyện, nhưng lời cầu nguyện của bà không giúp ích được gì. Họ hàng đã thử nhiều cách để giúp tôi nhưng vô ích nên họ đã gọi điện cho cha mẹ tôi. Ngay khi cha mẹ tôi đến, tôi đã bình tĩnh lại. Đại Pháp đã lưu lại dấu ấn trong tâm tôi – đôi khi đối mặt với tình huống khủng hoảng, tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Nhưng vì sợ bị bức hại, tôi đã không trở thành một học viên.

Trở thành người tu luyện

Nhưng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi, và mẹ tôi đã giúp tôi. Bà khuyến khích tôi lắng nghe các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên và các bài viết về văn hóa thần truyền.

Một buổi sáng, trong khi đang lái xe và dừng lại để chờ đèn giao thông, bài hát “Đắc độ” đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: “Đắc độ, đắc độ, đừng bỏ lỡ cơ duyên lần này.” Tôi đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp.

Vào đầu năm 2020, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Do đại dịch COVID bùng phát, khu dân cư của chúng tôi đã bị phong tỏa. Vì doanh nghiệp của chúng tôi cũng đã đóng cửa nên tôi có thời gian để học các bài công pháp và đọc các bài giảng của Sư phụ trên trang web. Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích.

Tìm chấp trước khi giảng chân tướng

Cuối cùng tôi hiểu rằng đại dịch xảy ra là để đào thải những người không đáng được cứu. Tôi cũng cảm nhận rằng Sư phụ muốn các học viên nhanh cứu người. Trong các bài giảng Pháp, Sư phụ đã nhiều lần giảng: “Hãy cứu người.” Sau khi hiểu điều đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện cho người dân. Lúc đầu, tôi sợ mọi người sẽ tố cáo mình.

Sư phụ thấy tôi có tâm nguyện cứu người chân thành, và Ngài đã khích lệ tôi bằng cách an bài cho tôi gặp mọi người để tôi có thể giúp họ. Khi nhắc đến việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, họ đã đồng ý và có nhận thức rất tích cực về Đại Pháp.

Nhưng sau khi giảng chân tướng cho một vài người, tôi cảm thấy mình đã làm tốt và tự ngã của tôi bắt đầu phình to. Tuy nhiên, sau đó khi tôi gặp mọi người, một số không sẵn lòng lắng nghe. Một số nói những điều khó chịu, và những người khác đã hiểu sai sâu sắc về Đại Pháp. Tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên. Tôi ngay lập tức phát chính niệm để phủ nhận nó và cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Sau khi hướng nội, tôi phát hiện ra mình có tâm lý kiêu ngạo, nôn nóng muốn thành công mau chóng, tự mãn và đã bị ĐCSTQ đầu độc nặng. Tôi không để người khác bày tỏ ý kiến của họ – tôi chỉ muốn nghe những lời tốt đẹp. Tôi hiển thị, muốn chứng thực bản thân, v.v.. Trong những năm qua, mặc dù con đường tu luyện của tôi rất gập ghềnh và tôi từng vấp ngã, nhưng Sư phụ đã gia trì và từ bi bảo hộ tôi.

Đề cao tâm tính

Gia đình chúng tôi làm kinh doanh nhỏ. Tôi thường chịu trách nhiệm giao hàng, mẹ tôi chịu trách nhiệm bán hàng và cha tôi xử lý kho hàng. Trong khi giao hàng, tôi đã tận dụng tốt thời gian của mình để giảng chân tướng và chứng thực Pháp cho một số công nhân làm xây dựng cải tạo nhà và chủ sở hữu tài sản, và tôi cảm thấy rất vui vẻ mỗi ngày.

Một lần, sau khi tôi giao hàng đến một địa điểm, các công nhân từ chối dỡ hàng từ xe tải xuống, và họ muốn tôi đưa hàng lên tầng trên. Tôi nói tôi sẽ mất vài giờ để làm việc đó, và tôi đã thỏa thuận trước rằng họ sẽ dỡ hàng. Nhưng họ nói: “Chúng tôi không quan tâm – cậu phải dỡ hàng.” Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội và sau đó nghĩ: “Xã hội và các tiêu chuẩn đạo đức đã suy đồi, một số người chỉ quan tâm đến bản thân mình. Mình là một người tu luyện và mình tu Chân-Thiện-Nhẫn. Mình không thể giống như họ.” Và tôi đã lặng lẽ dỡ hàng xuống.

Trên đường về, tôi nghĩ: “Con người bây giờ thật đáng thương. Nếu không tu luyện Đại Pháp, mình đã tăng giá các món đồ và yêu cầu chủ nhà trả thêm tiền cho mình.”

Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính là tu thẳng cái tâm của chư vị, gọi là ‘tu tâm tính’. Ví dụ như, chúng ta trước mâu thuẫn giữa người với người, trước thất tình lục dục của cá nhân, [và] các thứ dục vọng, ta [đều] coi nhẹ. Trong khi chỉ vì lợi ích cá nhân mà tranh mà đấu, chư vị lại muốn tăng công, nói chuyện sao dễ vậy!” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng tâm tôi cảm thấy rất mất cân bằng: Tại sao lại phải dỡ hàng miễn phí cho họ? Khi thực sự bình tĩnh lại, tôi đào sâu hơn vào những quan niệm này và loại bỏ chúng. Tôi là một thanh niên có chấp trước mạnh mẽ vào thể diện, hư vinh, tham vọng lớn, tâm tranh đấu và sắc dục. Đồng thời, những đầu độc của ĐCSTQ đã can nhiễu tôi chứng thực Pháp.

Khi tôi bắt đầu giao hàng, một số chủ doanh nghiệp và khách hàng nói rằng tôi thực sự có thể chịu đựng được khó khăn khi họ biết rằng tôi là con trai của chủ kinh doanh. Khi trở về nhà, tôi hỏi mẹ mình rằng: “Mẹ có thực sự muốn để con trai mình làm công việc nặng nhọc như vậy không?” Điều đó thực sự đã phơi bày chấp trước của tôi vào thể diện, hư vinh và tâm tật đố bị phơi bày. Khi nhìn những vấn đề này từ góc độ tu luyện, tôi cảm thấy mình đang bị khảo nghiệm và điều này xảy ra để phơi bày những chấp trước của tôi. Tôi dần loại bỏ chúng, và chúng không còn khiến tôi bị dao động nữa.

Vì ông nội tôi bị tuyên truyền của ĐCSTQ đầu độc, nên ông tin rằng thuyết vô thần và khoa học là chân lý và việc coi lợi ích cá nhân của mình là điều thực tế hơn. Ông có tính cách nóng nảy. Khi người khác làm điều gì đó không đúng ý ông, ông sẽ la hét và chửi bới họ. Khi tôi xem xét hành vi của mình, tôi thấy rằng mình cũng đang hành động như vậy. Khi tôi không thể giữ vững tâm tính, tôi đã tranh cãi với ông. Nhưng khi nghĩ lại, tôi nhận ra ông đã bị ĐCSTQ lừa gạt và thực sự rất đáng thương. May mắn thay, tôi có Đại Pháp chỉ dẫn để ước thúc bản thân.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/22/439085.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/28/199693.html

Đăng ngày 17-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share