Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-03-2022] Quá khứ trước đây của tôi là những chuỗi ngày cô đơn, trầm cảm và đau khổ. Khi tôi càng nhận thức nhiều hơn về thế giới mình đang sống thì càng nhận ra bản thân không có chút hứng thú nào với những thứ tồn tại trên thế gian. Tôi không biết mình sống để làm gì. Khi thời gian trôi đi, cảm giác này ngày một mạnh lên.

Tôi cho rằng tháng 12 năm 2019 sẽ là ngày tôi kết thúc cuộc đời. Tôi cảm thấy mình đã đến giới hạn chịu đựng cả về thể xác lẫn tinh thần. Dù tôi không kết liễu cuộc đời mình thì có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết khi đang chìm trong giấc ngủ và sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Cuộc gặp gỡ định mệnh

Khoảng thời gian đó, tôi và một đồng nghiệp thường xuyên nhắn tin nói chuyện. Anh ấy đưa tôi một vài tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và sau đó là một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi biết chỉ tu luyện mới có thể đem đến sự giải thoát thực sự. Trước đó rất lâu, tôi từng mong cầu được đắc cứu từ nhiều trường phái tu luyện khác nhau. Nhưng những người tu luyện mà tôi gặp dường như không phải người chân tu. Vì vậy, tôi chưa từng gia nhập bất kỳ môn phái nào. Tôi chỉ tìm đọc các sách viết về đề tài tâm linh.

Lúc nhỏ, tôi có gặp một đạo sỹ. Ông ấy rất ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy không nói rõ cho tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng từ những gì ông ấy nói, tôi có ấn tượng rằng Pháp Luân Đại Pháp được giới tu luyện cực kỳ xem trọng.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi rất hay gặp các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên phố, và họ nói chuyện với tôi về môn tu luyện của họ. Thậm chí khi đi nhiều nước, tôi cũng bắt gặp các học viên phát tài liệu. Tất cả những lần gặp gỡ học viên đã để lại trong tôi ấn tượng rằng cộng đồng học viên Pháp Luân Đại Pháp rất tín tâm và kiên định.

Chính vì thế, khi người bạn đưa tôi sách Chuyển Pháp Luân và các tài liệu Đại Pháp, tôi không thể không cảm thấy vui mừng. Trước đây tôi từng muốn tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng các học viên nói chuyện với tôi luôn vội vàng rời đi.

Họ chủ yếu nói về cuộc bức hại mà không giải thích nhiều về môn tu luyện này. Cái ngày tôi nhận được cuốn sách, tôi có cảm giác mình đã được chọn. Tôi có chút lo lắng.

Rời khỏi hộp đen

Vì bận bịu công việc, tôi chỉ lật giở được hai trang sách trước khi đặt nó dưới gối.

Vài ba ngày sau, một đêm khi đang ngủ, tôi thấy nóng bừng người đến mức bỏ cả chăn đắp. Tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, cả người ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghĩ mình ốm nên đã đến phòng khám để tiêm thuốc kháng viêm nhưng họ từ chối vì lý do nào đó.

Người bạn đưa sách Đại Pháp lúc trước gọi điện cho tôi. Khi anh ấy nghe kể về tình trạng của tôi, anh ấy khuyên tôi nên đọc sách vì trong đó sẽ giải đáp hiện tượng mà tôi gặp phải. Tôi lật giở lại cuốn sách và hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chưa đọc hết một lượt.

Mãi đến cuối tháng 1 năm 2020, khi bị nhốt trong nhà vì đại dịch và không có việc gì làm, tôi đã lấy sách Chuyển Pháp Luân dưới gối ra và bắt đầu đọc một cách nghiêm túc. Đọc đến bài giảng thứ tư, nước mắt tôi cứ thế trào ra, càng đọc tiếp tôi lại càng muốn khóc. Tôi khóc suốt cho đến khi đọc hết sách.

Trước đây, tôi từng có ý định tự tử vì không tìm được lẽ sống trên thế gian này. Tôi có cảm giác mơ hồ là mình đến thế gian này vì một điều rất quan trọng, nhưng lại quên mất nó là gì. Nỗi đau và sự bối rối khiến tôi có cảm giác mình bị quăng vào một chiếc hộp nhỏ bé và tăm tối. Trái tim tôi trống rỗng và tâm trí đầy sự hỗn loạn. Sống không mục đích và mất phương hướng. Tôi cố giành giật thứ gì đó chắc chắn nhưng lần nào cũng vô vọng.

Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi không suy nghĩ đến chuyện tự tử nữa.

Tôi đã biết mình đến thế gian này với mục đích gì. Thứ mà tôi lãng quên đã quay trở lại. Tôi nhớ được mình là ai và tại sao tôi lại ở đây. Một bàn tay đã kéo tôi ra khỏi chiếc hộp đen và đưa đến chỗ ánh sáng.

Rút cuộc tôi hiểu ra sự có mặt của mình trên đời này mang ý nghĩa gì và nơi tôi thuộc về là ở đâu.

Bước vào tu luyện

Vì muốn hiểu rõ hơn nên tôi đã tìm đọc các bài kinh văn giảng Pháp của Sư phụ ở nhiều nơi. Tôi không hề do dự việc mình có tu luyện hay không. Cái ngày tôi đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi biết tôi sẽ không bao giờ bỏ cuốn sách này xuống. Kể từ đó, tôi học Pháp đều đặn hàng ngày. Tôi cũng xem các bài luyện công Sư phụ giảng và thực hành theo.

Thời gian đó, tôi phải dậy lúc 6 giờ sáng để đi làm và đôi khi đến 10 giờ đêm mới trở về nhà. Tôi gần như không bao giờ ngủ đủ giấc.

Nhưng để luyện công, tôi dậy từ 5 giờ sáng. Điều này với tôi mà nói quả là kỳ tích. Thậm chí, tôi còn không hiểu sao tôi có thể làm được vậy. Sau này, khi tôi biết có nhiều đồng tu dậy từ lúc 3 giờ sáng để luyện công, tôi mới mấy mình biếng nhác thế nào.

Một người hoàn toàn khác

Kể từ đó, tôi trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi không thực sự cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của bản thân, nhưng những phản hồi của bạn bè xung quanh đã xác nhận điều này.

Họ nói với tôi là trước đây chưa từng thấy tôi cười. Họ luôn thấy ở tôi là những cảm xúc tiêu cực và chán nản. Nhưng giờ đây, tôi có thể mỉm cười vui vẻ, sống tích cực và tươi sáng. Nếu không trực tiếp chứng kiến quá trình thay đổi đó của tôi, thì có lẽ họ sẽ băn khoăn liệu đó có phải là tôi hay không.

Tôi nói với họ là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói về một số nhận thức ban đầu của mình khi mới bước vào tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời đến thế nào. Tôi dạy họ tập thiền. Vì đã chứng kiến sự thay đổi của tôi nên họ rất háo hức tìm hiểu.

Trong khoảng thời gian đó, mối quan hệ giữa tôi và gia đình cũng cải thiện đáng kể.

Trước đây, tôi luôn bất hòa với gia đình. Khi vừa gặp mặt, chúng tôi đã tranh luận và cãi vã. Chúng tôi không bao giờ có bất kỳ điều gì tốt đẹp để nói về nhau. Tôi nhớ là tôi luôn nói với họ tôi muốn chết đến thế nào và tôi đã lên kế hoạch để tự tử.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi và gia đình thường xuyên trò chuyện hơn. Những buổi nói chuyện của chúng tôi rất bình hòa như thể những điều khó chịu ấy chưa từng xảy ra. Họ cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi.

Vài tháng sau tôi trở về nhà khi tình hình đại dịch đã dịu đi một chút. Khi tôi tu luyện Đại Pháp được khoảng sáu tháng, cha tôi bị chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Thời gian tôi trở về nhà, ông đi tái khám thì phổi đã lành lại.

Tôi nói với người nhà là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những thể ngộ của tôi. Tôi không biết liệu có phải vì trải nghiệm thần kỳ từ căn bệnh phổi của cha tôi hay mối quan hệ giữa tôi và gia đình được cải thiện hoặc vì lý do nào khác, mà gia đình rất ủng hộ tôi tu luyện, hơn nữa còn khuyến khích tôi dành nhiều thời gian cho việc này.

Có lần sau khi uống rượu buổi tối, cha tôi còn khóc và nói: “Con có biết con đang làm một điều tuyệt vời không?”

Thực hiện sứ mệnh của bản thân

Thời điểm đó, tôi không hiểu rõ lắm về ý nghĩa của Chính Pháp, nhưng tôi có thể cảm thấy vô số sinh mệnh đang đặt hy vọng của họ vào Chính Pháp. Tôi có thể cảm thấy trách nhiệm lớn lao mà mình gánh vác. Tôi muốn đề cao và bắt kịp tiến trình Chính Pháp.

Vì vậy, trong hai năm qua, hàng ngày tôi đều học Pháp, đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ tại các nơi. Tôi đọc đi đọc lại sách Chuyển Pháp Luân và muốn tu khứ hết thảy mọi chấp trước.

Theo lời Sư phụ giảng, chúng ta cần không ngừng học Pháp, chúng ta sẽ đề cao. Mới đầu có nhiều câu hỏi mà tôi không tài nào lý giải, nhưng nhờ học Pháp, dần dần tôi đã có câu trả lời.

Khi ngồi ở tư thế song bàn đả tọa, vừa đặt chân lên là tôi đã thấy đau dữ dội.

Tôi thầm nhẩm Pháp Sư phụ giảng:

“… thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.”(Chuyển Pháp Luân)

Tháng 10 năm 2020, để ngồi song bàn, tôi buộc chân mình lại. Tôi không bỏ chân ra dù đau đến chảy nước mắt. Tôi nghiến răng chịu đựng những cơn đau đổ dồn mỗi lúc một nhiều. Tôi chỉ có một suy nghĩ “Mình là học viên Đại Pháp, sao lại không thể chịu đau được chứ?”

Tôi đếm từng giây cho đến khi kết thúc bài luyện công và cố chịu đau buốt đến tận xương tủy. Vài tháng sau tôi có thể luyện công trong tư thế song bàn đả tọa một cách trầm ổn trong một giờ mà không khóc hay la hét. Tuy nhiên, không phải vì không còn đau nữa mà là khả năng chịu đau của tôi đã tốt hơn.

Là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải bảo vệ thanh danh Đại Pháp. Mỗi khi gặp khổ nạn, tôi đều nhớ đến Pháp Sư phụ giảng, nhanh chóng hướng nội tự tìm chấp trước. Nếu không thể tìm ra, tôi sẽ học Pháp.

Vì tôi đắc Pháp muộn, nên những khảo nghiệm và khổ nạn được an bài cho tôi rất nghiêm khắc. Tôi đã sớm gặp phải những mâu thuẫn rất phức tạp giữa các học viên. Nhưng tôi ngộ ra việc tuân theo Pháp Sư phụ giảng rất quan trọng. Bất cứ lúc nào đối diện mâu thuẫn, chúng ta nên hướng nội tìm vô điều kiện và học Pháp. Khi làm được vậy, chúng ta sẽ có câu trả lời cho mọi vấn đề.

Tôi luôn sẵn lòng buông bỏ hết thảy mọi chấp trước để đồng hóa với Pháp. Đến nay, tôi đã tu luyện Đại Pháp được hai năm.

Tôi nhớ cách đây bốn năm, tôi gặp một đệ tử Đại Pháp tại một địa điểm du lịch. Người đó đã thuyết phục tôi thoái Đảng, tôi đã nói với anh ấy: “Anh không cần nói gì cả. Tôi biết tất cả điều này. Tôi cũng là người như các anh”. Lúc đó, tôi không hiểu tại sao mình lại nói vậy.

Giờ đây, tôi có thể nói với các đồng tu rằng tôi thực sự là một trong số các bạn.

Con xin cảm tạ ân đức của Sư tôn vì sự từ bi cứu độ của Ngài. Tôi cũng xin cảm ơn các đồng tu đã không ngại giảng chân tướng Đại Pháp cho tôi hết lần này đến lần khác. Họ đã đưa tôi thoát khỏi bóng tối ra nơi ánh sáng.

Đến hôm nay, cuối cùng tôi đã đặt định được cho mình vị trí đúng đắn là tham gia vào tiến trình Chính Pháp.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/21/439209.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/9/199839.html

Đăng ngày 31-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share