Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 16-05-2022] Cha tôi sinh vào những năm 1930. Vì trong nhà nghèo khó, ăn mặc không đủ, cha từng bị đói lúc nhỏ. Sau khi cha mẹ kết hôn, sinh được sáu anh chị em chúng tôi. Cha mẹ rất nghèo khổ, làm việc vất vả cả đời để lo cho chúng tôi đi học, kết hôn sinh con. Vì trong nhà thiếu thức ăn, anh chị em chúng tôi đều thiếu dinh dưỡng.

Em trai đi học mười mấy năm với sức khỏe yếu nhược đã trở thành tâm bệnh của cha mẹ. Thân thể tôi cũng luôn có bệnh. Vì muốn hết bệnh, tôi đều đã khám qua Trung y và Tây y, ngày nào cũng không tách rời khỏi thuốc, thậm chí thử qua đủ mọi biện pháp nhưng cũng không tác dụng. Tục ngữ nói: “Thuốc ba phần độc.” Tiền cũng tốn rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng hai căn bệnh ban đầu của tôi không những không khỏi, đổi lại còn thêm mấy bệnh khác nữa.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể của tôi và em trai đều khỏe mạnh. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân và ác đảng Trung Cộng bắt đầu trấn áp Pháp Luân Đại Pháp. Vì tôi kiên trì tu luyện nên bị Trung Cộng bức hại. Thái độ của cha đối với Đại Pháp đã chuyển từ ủng hộ sang phản đối, lại theo tập đoàn Giang bức hại đệ tử Đại Pháp, cuối cùng nhìn rõ được bản chất của tà đảng Trung Cộng, có thể đứng ra lên tiếng vì chính nghĩa, ức chế bức hại, cuối cùng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sự thay đổi ngoạn mục của cha, cuối cùng đã được Sư phụ bảo hộ: Kinh doanh tốt, thuận lợi, có tiền tiết kiệm trong tay, cuộc sống thăng hoa. Các câu chuyện sau đây là một số đoạn trích trong cuộc đời của cha tôi.

“Nhà ông thật tuyệt vời, có hai người Pháp Luân Công!”

Tôi từng mở một quầy bán sách và kiếm được một khoản thu nhập ít ỏi, sách của tôi cũng khá đầy đủ. Sau này kinh doanh mở rộng, tôi giao lại quầy sách cho cha. Gia đình chúng tôi đến từ nông thôn, trong nhà không có tiền và không có gì để đảm bảo cuộc sống, vì vậy thu nhập từ quầy sách có thể trang trải cuộc sống cho cha mẹ.

Cha tôi quan tâm đến “Chu dịch”, phong thủy địa lý, đôi khi cũng giúp mọi người xem ngày và dự đoán tốt xấu v.v.. Vào những năm 1990, cơn sốt khí công nở rộ khắp cả nước, quầy sách của cha tôi có đủ các loại sách khí công, và cuốn sách bán chạy nhất là Pháp Luân Công.

Vào thời điểm đó, các hiệu sách trên phố truyền nhau rằng Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả chữa bệnh khỏe người tốt, ngày càng có nhiều người học và luyện Pháp Luân Công. Tôi và em trai cũng cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe thực sự rất tốt. Cha rất vui, và ủng hộ mẹ tôi tu luyện Đại Pháp.

Pháp Luân Đại Pháp không chỉ có hiệu quả chữa bệnh khỏe người, mà còn yêu cầu người tu luyện chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, và tốt hơn nữa. Pháp Luân Đại Pháp có thể thực sự đề cao nhân phẩm đạo đức của con người, nhận được sự yêu thích của người Trung Quốc và thậm chí cả người phương Tây. Kể từ khi Pháp Luân Đại Pháp được Sư phụ Lý Hồng Chí truyền ra vào tháng 5 năm 1992, trong vòng bảy năm ngắn ngủi đã có hơn 70 triệu người tu luyện. Điều này đã làm dấy lên tâm tật đố của Giang Trạch Dân, kẻ tiểu nhân đương quyền trong ĐCSTQ, ông ta bắt đầu bôi nhọ và trấn áp Pháp Luân Công. Trong một thời gian, những đám mây đen cuồn cuộn ập đến, và các đệ tử Đại Pháp đã bị bức hại tàn bạo.

Cha tôi tin nghe theo những lời dối trá của Trung Cộng, nên bức hại và phản đối tôi và em trai tiếp tục tu luyện, còn hợp tác với đồn cảnh sát địa phương để bức hại và giám sát chúng tôi. Hàng ngày cha tôi đến cửa hàng của tôi và nhà em trai, nhìn thấy sách Đại Pháp thì xé, thậm chí đánh mắng chúng tôi.

Nhưng nội tâm của cha lại mâu thuẫn: Con trai của ông không giống như những gì nói trên radio và tivi, đổi lại còn nhận thấy nhân phẩm và sức khỏe của tôi và em trai rất tốt. Trong tâm ông nảy sinh nghi ngờ, khiến ông luôn suy nghĩ. Một lần, cha về quê, lúc uống trà và nói chuyện này với bạn cùng bàn, một người đàn ông ở bàn bên cạnh nói với cha: “Nhà ông thật tuyệt vời, có hai người Pháp Luân Công (học viên)!” Cha tôi nghe lời này thì cảm thấy có chút vui vẻ yên tâm.

Mấy năm sau lại nói về chuyện này, cha nói: “Lúc đó cha đã đọc qua vài quyển sách của Lý Đại sư, viết rất hay. Cuộc vận động của Đảng Cộng sản là hoang đường!” Sau đó cha lại nói: “Mấy đời gia tộc chúng ta đều tu luyện, đều có phúc. Đời này chúng ta tu luyện là Pháp Luân Công.”

Sức mạnh của thiện

Em trai tôi, giống như vô số học viên Pháp Luân Công bị Trung Cộng bức hại vì không từ bỏ tín ngưỡng, không “chuyển hóa”, nên bị tra tấn cực hình một cách thảm khốc vô nhân đạo: Cảnh sát sai khiến xúi giục một người nghiện ma túy cao lớn, nặng khoảng 80, 90kg đánh vào đầu em trai, gây ra một lỗ thủng trên đầu cậu ấy; mùa đông chỉ cho phép em trai mặc áo sơ mi mỏng và chịu cóng trong gió lạnh; vào ngày Tam Phục Thiên (oi bức nắng nóng nhất) em trai bị bắt ngồi trên sàn xi măng phơi nắng, làn da trắng của cậu ấy bị bong tróc ra, và trông giống như một người da đen Châu Phi vậy; càng tà ác hơn là tước đi giấc ngủ của cậu ấy! Trọng lượng của em trai sau khi bị tra tấn chỉ còn lại vài chục ký. Tuy vậy, em trai vẫn đối xử với mọi người bằng tâm khoan dung của người tu luyện, không oán không hận, đã cảm động đến những phạm nhân xung quanh.

Sau khi ra tù về nhà, nhờ tu luyện, em trai mới hồi phục khỏe mạnh.

Trong những năm em trai bị bắt giam phi pháp, cha không đến thăm em trai, mỗi lần viết thư cho em trai đều là mắng chửi. Cha tin tưởng vào tuyên truyền của Trung Cộng, nói em trai được giáo dục như “xuân phong hóa vũ” (nghĩa là được tắm gội trong gió mưa xuân).

Một hôm, có một khách hàng đến quầy sách (sau lại có vài người nữa) đến gặp cha, họ là những người đã được trả tự do sau khi mãn hạn tù. Họ nói với cha: “Bác này, bác có một cậu con trai tốt, rất tuyệt vời! Con trai bác rất tốt!” Và nói với cha tôi sự thật rằng ông ấy đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh em trai bị bức hại trong tù. Thật ác độc! Sau khi cha tôi nghe điều này thì rất tức giận, hiểu rằng ông đã bị cảnh sát cai ngục lừa, nên nhiều năm qua không đến thăm con trai mình, để con trai chịu khổ, cha cực kỳ hối hận!

Cha nóng lòng vội vàng đến nhà tù nơi em trai đang bị giam cầm phi pháp cách đó hàng trăm cây số, yêu cầu được gặp cậu ấy. Nhưng đến hai lần đều không gặp được. Có lần, cha mẹ tôi gần 80 tuổi vì muốn gặp con trai một lần, đã vội vã đến nhà tù bất chấp thời tiết đang nắng nóng nhất, nhưng vẫn bị cảnh sát cai ngục đuổi tới đuổi lui khỏi cổng.

Còn có lần nọ, cha đến trại giam đã là trưa mà vẫn không gặp được con trai mình. Từ xa, cha nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên nền xi măng dưới cái nắng như thiêu đốt, cậu ấy đã ngồi không vững và sắp chết dần. Cha nghĩ, đệ tử Đại Pháp nào đang chịu bức hại vô nhân đạo như vậy! Cha vội gọi điện thoại khiếu nại với quản giáo nhà tù nhưng không có kết quả. Ngay sau khi trở về nhà, cha tôi lập tức viết mấy lá thư tố cáo trại giam ngược đãi người bị giam giữ.

Một ngày nọ, cha tôi nhận được điện thoại từ cảnh sát của Cục Quản lý Nhà tù, cha tức giận nói qua điện thoại: “Các anh là những ác ma, ma quỷ, những kẻ lừa dối! Sao các anh đối xử với con trai tôi như vậy?! Con trai tôi là người tốt, trung thành và hiếu thảo song toàn, cậu ấy không có sai!” Cha mắng hơn nửa giờ. Cha tôi cũng liệt kê rất nhiều trường hợp cụ thể về việc em trai bị bức hại, đối phương chẳng nói được lời nào, chỉ nghe, thái độ cũng nhẹ nhàng.

Vì cha chính khí cương trực, cuối cùng cha mẹ đã có thể gặp được em trai. Khi cha mẹ gặp em trai, thái độ và giọng điệu nói chuyện của các cảnh sát cai ngục đã tốt hơn nhiều. Lúc kết thúc cuộc gặp, cha nói với các cai ngục: “Hãy lưu lại cho bản thân một con đường sau này, thời thế sẽ thay đổi! Ở nước ngoài, đến đâu cũng có Pháp Luân Công, một ngày nào đó những án oan, án giả, án sai sẽ bị lật ngược trở lại.” Lời khuyên của cha đã khiến sự ngạo mạn tà ác của cai ngục có mặt lúc đó giảm đi rất nhiều, cha tin rằng họ nhất định sẽ suy nghĩ lại.

Từ đó, cha đã thay đổi thái độ với đệ tử Đại Pháp và Pháp Luân Công: Nhiệt tình chào hỏi khi gặp học viên Đại Pháp, để họ ngồi ở quầy sách và nói chuyện với họ về trải nghiệm và cảm nhận của bản thân. Việc kinh doanh sách của cha bắt đầu chuyển biến, đó là năm đầu tiên ông kiếm được 80.000 Nhân dân tệ. Mấy năm sau kinh doanh đều thuận lợi, và có tiền tiết kiệm trong tay.

Khi em trai về nhà, cha nói: “Con trai tôi không ăn trộm, ăn cướp. Con trai đã chịu khổ, cần mua cho con trai những bộ quần áo đẹp và có thương hiệu.”

Một ngày nọ, cảnh sát đăng ký hộ khẩu đến quầy sách, nói với cha tôi rằng em trai đã không báo cáo với đồn cảnh sát, họ phải làm như thế, như thế với cậu ấy. Cha cảnh cáo họ: “Con trai tôi là công dân hợp pháp, quyền nhân thân và dân sự của cậu ấy không thể bị vi phạm, các anh đã làm tổn thương cậu ấy nặng nề! Các anh mới là phạm pháp!” Sau đó cãi nhau với cảnh sát đăng ký hộ khẩu.

Giọng cha rất lớn, đã gây sự chú ý của hai người một già một trẻ trên đường đến xem. Sau khi hai người này nghe hiểu xong, thì người già ấy nói với cảnh sát đăng ký hộ khẩu: “Cậu thanh niên, mau đi đi, cậu làm ông lão tức đến phát ốm đấy, con cái ông ấy có thể tìm cậu tính sổ đó!” Cảnh sát đăng ký hộ khẩu bẽ mặt rời đi, từ đó không đi ngang qua quầy sách của cha tôi nữa.

Quay về chính Đạo

Một hôm, cha tôi cảm thấy chóng mặt, hóa ra huyết áp quá cao, nên cha phải nhập viện. Không lâu sau khi xuất viện, lại tái phát, bệnh viện đề nghị ông nhập viện, nhưng cha không muốn tạo phiền phức cho gia đình. Vì chúng tôi đều bận rộn kiếm sống, không có thời gian ngày đêm ở trong bệnh viện với ông và chăm sóc ông, chỉ có mẹ tôi ở bên cạnh ông, chưa kể ông đã ăn nhiều thực phẩm bổ sung sức khỏe nhưng căn bản không hiệu quả. Gia đình không dám để cha ra ngoài một mình.

Nhân dịp này, em trai nói cha xem sách Đại Pháp. Mấy năm trước cha từng mắng Sư phụ, và xé sách Đại Pháp. Sau khi đọc quyển “Chuyển Pháp Luân” và các sách Đại Pháp khác, cha tôi quỳ trước Pháp tượng Sư phụ Đại Pháp, khóc trong hối hận xin lỗi Sư phụ.

Hôm sau, sức khỏe của cha đã chuyển biến, không còn chóng mặt nữa. Kể từ đó, cha cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi lần nhìn thấy Sư tôn giảng Pháp, cha tôi cảm động rơi lệ, và nói: “Sư phụ giảng hay quá!”

Tôi có một người bác đã 90 tuổi và bị bệnh. Sau khi thân thể cha khỏe mạnh, bèn mời bác trai và bác gái đến nhà gặp mặt. Bác trai tin nghe Trung Cộng tuyên truyền vu khống Đại Pháp trên tivi, và quay đầu sang một bên khi đến. Cha đưa ghi âm giảng Pháp của Sư phụ Đại Pháp cho bác trai nghe. Hai hôm sau, hai bác nghe minh bạch, biết Pháp Luân Đại Pháp là cao đức Đại Pháp của Phật gia, nên cũng bước vào tu luyện Đại Pháp.

Cha mẹ tôi, bác trai và bác gái, bốn người già đã trải qua phong ba bể dâu, đến lúc này trên mặt mới nở một nụ cười hạnh phúc tràn đầy, điều mà chưa từng có trước đây.

Sau khi tu luyện, cha càng thiện lương. Cha thích đi xe ba bánh, có lần, khi cha mẹ đi xe ba bánh đến cửa hàng tôi, khi xuống xe trả tiền, tài xế lịch sự nói: “Người cao tuổi 10 Nhân dân tệ ạ.” Cha liền nói không được, nhất định phải trả nhiều hơn, lý do là hai người ngồi trên xe, nên đưa cho tài xế 15 Nhân dân tệ. Cha nói: “Chúng tôi tu luyện Đại Pháp, không hút thuốc, không đánh bài, không bệnh tật, lương hưu vừa đủ chi phí. Các cậu vất vả kiếm tiền mà.”

Truyền rộng phúc âm Đại Pháp

Sắc mặt của cha hồng hào, ánh mắt hiền hòa và thiện, nói năng hiểu chuyện, uyên thâm nên rất được mọi người kính trọng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cha không còn vẽ bùa, toán mệnh cho người khác nữa, ông nói: “Toán quái có linh, chi bằng truyền phúc âm Pháp Luân Đại Pháp cho đối phương, đó mới là thực sự tốt cho người, để người ta có hy vọng tương lai.”

Có một ông chủ bất động sản từng đến gặp cha tôi mấy năm trước, ông ấy đã kiếm được nhiều tiền, nên đến cảm tạ cha tôi. Công trường mới sắp khai công, nên muốn cha tôi xem cho ông ấy một chút. Lần này cha tặng ông ấy một bùa hộ thân chân tướng Đại Pháp, và nói về trải nghiệm của bản thân. Còn lấy một tờ giấy đỏ, cung kính dùng bút lông viết lên đó dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, để ông ấy về dán lên tường. Cha nói với ông ấy: “Những gì tôi đã làm trước đây không hữu hiệu, đây mới là điều tốt nhất, Sư phụ Đại Pháp có thể bảo hộ các anh!” Ông ấy đã mang về. Cha đã dùng mọi cách để truyền rộng chân tướng.

Cha nói với mọi người: “Nhà chúng tôi có Đại Pháp, các con chúng tôi không đánh bài và hút thuốc, không có tật xấu; chúng nó không lo cơm ăn áo mặc, vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận. Tôi thật yên tâm.”

Hai năm trước, cha tôi nhẹ nhàng qua đời ở tuổi 85. Chị tôi không tu luyện Pháp Luân Công, chị nói: “Cha chúng ta thiện lương, không có tội, nên được một kết thúc tốt đẹp. Chúng ta cũng không chịu khổ. Nhìn những người già xung quanh mắc biết bao nhiêu bệnh, con cái phải chăm sóc trong bệnh viện, đi lại như con thoi, đã chịu khổ lại tốn kém.”

Tôi nói với người nhà: “Chúng ta cũng phải giữ chính nghĩa, thiện lương trong tâm, và truyền cho thế nhân.”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/16/【庆祝513】历经沧桑的父亲终于得到真法-442192.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/20/201392.html

Đăng ngày 06-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share