Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-06-2022] Bà Tống Kỷ Hoa, một người đã nằm nằm liệt giường suốt 15 năm, đã có thể đứng dậy đi lại chỉ sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Công. Thế nhưng chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công mà bà đã bị bắt giữ và hiện đối diện với xét xử.

Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân với năm bài công pháp nhẹ nhàng. Kể từ khi Pháp Luân Công được giới thiệu ra công chúng vào tháng 5 năm 1992, vô số người đã thông qua tu luyện pháp môn này mà đã có sự cải thiện to lớn về sức khoẻ, gồm cả những bệnh nhân mắc bệnh nặng. Tuy nhiên, bởi sự phổ biến rộng rãi và phục hưng các giá trị truyền thống của Pháp Luân Công, chính quyền cộng sản Trung Quốc đã phát động một chiến dịch trên toàn quốc nhằm tiêu diệt pháp môn này vào tháng 7 năm 1999, và đến nay cuộc bức hại này vẫn đang tiếp diễn.

Bà Tống (67 tuổi) ở thành phố Giao Châu, tỉnh Sơn Đông đã bị bắt vào ngày 2 tháng 6 năm 2021, trong một cuộc truy quét của cảnh sát nhắm vào các học viên Pháp Luân Công. Ít nhất 40 học viên địa phương được xác nhận là đã bị bắt trong ngày hôm đó. Trong số họ, ông Vu Bách Thanh đã bị kết án 8 năm tù và phạt 50.000 nhân dân tệ.

Mặc dù bà Tống đã được bảo lãnh ra ngoài vì tình trạng sức khoẻ, song cảnh sát vẫn chuyển hồ sơ của bà đến viện kiểm sát. Bà đã bị truy tố và hiện sắp bị Toà án Quận Hoàng Đảo đưa ra xét xử (đây cũng là tòa án mà trước đó đã kết án ông Vu).

Bí thư Dương Hải Cương của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật thành phố Giao Châu (một cơ quan ngoài vòng pháp luật giám sát hệ thống tư pháp và công an) là người đứng sau vụ truy tố bà Tống.

Dưới đây là bức thư của người con gái thứ hai của bà Tống, kể chi tiết về khổ nạn của gia đình cô.

===

Khi mẹ tôi lên 4 tuổi, một nạn đói xảy ra trong khu vực nơi bà sinh sống nên bà và cha mẹ mình đã phải chạy nạn đến vùng đông bắc Trung Quốc. Mẹ tôi phải ăn vỏ và lá cây để sống qua ngày. Mẹ kết hôn với cha tôi năm bà 26 tuổi, và sau đó mẹ tôi bắt đầu đổ bệnh năm 29 tuổi sau khi sinh chị gái tôi.

Mẹ tôi kể rằng ban đầu mẹ bị đau dạ dày và đau đầu, sau đó thì đau cả xương. Sau khi sinh em trai tôi vào năm 1990, sức khoẻ của mẹ càng đáng lo ngại hơn. Mẹ tôi bị bệnh thấp khớp nặng, thường cảm thấy như có côn trùng chạy trong huyết quản của mình. Mẹ tôi bị mất cảm giác ở chân trái và không thể nhấc nổi cánh tay phải lên. Ngoài ra bà còn bị sa dạ dày nghiêm trọng, cùng các bệnh về phổi và tim.

Có một lần mẹ tôi cố gắng đi ra ngoài, thì ngay khi vừa mới đi được một quãng cách nhà không xa, bà đã bị ngất xỉu ở trên đường. Một người qua đường đã đưa mẹ tôi đến một phòng khám và tôi đã vội vàng đến chỗ bà. Lúc ấy tôi nghĩ là mẹ đã chết nên đã vừa khóc vừa chạy tới phòng khám. Khoảng thời gian đó chị em tôi luôn sống trong sợ hãi thấp thỏm, lo rằng sẽ mất mẹ bất cứ lúc nào, nhưng chúng tôi còn nhỏ và không thể làm gì để giúp mẹ.

Cha đã đưa mẹ của chúng tôi đi thăm khám nhiều bác sỹ và mẹ tôi cũng đã thử nhiều cách chữa trị khác nhau, tốn rất nhiều tiền của, nhưng bệnh tình của mẹ vẫn không có cải thiện. Một bác sỹ của một bệnh viện nổi tiếng nói rằng hầu hết những căn bệnh mẹ tôi mắc đều thuộc loại hiếm thấy và khó chữa.

Mỗi lần mẹ tôi lên cơn đau là thường kéo dài vài tiếng đồng hồ, khiến bà hoàn toàn kiệt sức và thậm chí không còn sức để nói chuyện. Mẹ tôi chỉ còn cách uống thuốc giảm đau, nhưng vì uống quá nhiều nên nó lại gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến dạ dày.

Bà ngoại của tôi phải chăm sóc cho mẹ tôi. Về căn bản thì mẹ tôi đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân và phải nằm liệt giường trong 15 năm tiếp theo. Mẹ tôi yếu đến nỗi không thể tự trở mình, có lúc chỉ thở thôi cũng đã rất khó nhọc. Tôi sợ nếu mẹ tôi ngất đi, bà sẽ không thể tỉnh dậy. Mẹ tôi bị bệnh tật giày vò khổ đến không thể tả và phải chịu đựng thống khổ từng giây từng phút. Bà hoàn toàn mất hy vọng vào cuộc sống, và điều duy nhất khiến mẹ tôi còn nuối tiếc đó là lo lắng không biết ba chị em tôi sẽ ra sao nếu không còn mẹ.

Mẹ tôi mỗi ngày đều khóc lóc, gối của mẹ lúc nào cũng ướt đẫm nước mắt. Vì sức khoẻ của ông ngoại tôi cũng kém nên bà ngoại cũng phải chăm sóc ông, nên trong những ngày bà ngoại không thể ở lại nhà chúng tôi, thì chị em chúng tôi sẽ ở bên cạnh mẹ. Tôi vẫn nhớ cảnh cậu em trai 4 tuổi của tôi ngồi bên giường mẹ và đút từng thìa nước nhỏ cho mẹ. Hầu hết những đứa trẻ đồng trang lứa đều vui chơi chạy nhảy bên ngoài, nhưng chúng tôi không dám rời đi vì phải ở bên cạnh mẹ.

Hồi tôi còn học tiểu học, có một lần vào buổi chiều khi tôi vừa tan học, em trai kêu khát và bảo tôi nấu nước cho em uống. Vì tôi quá nhỏ chưa biết dùng ấm nước, nên đã khiến nước sôi bắn lên tay phải của tôi và một lớp da bị tróc ra. Tôi khóc thất thanh vì đau đớn, khiến mẹ tôi cũng khóc theo đầy bất lực.

Tôi và em trai tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã chăm lo việc nhà như người lớn. Khi các bạn đồng trang lứa còn đang vui chơi trên đường thì chúng tôi vừa tan học đã mau chóng về nhà để giúp mẹ trở mình và cho mẹ ăn cơm. Chúng tôi trả qua thời thơ ấu bên giường của mẹ. Trong suốt 15 năm mẹ bị bệnh, toàn thể gia đình chúng tôi như thể bị mây đen bao phủ.

Cũng dồn tiền cho việc chữa bệnh của mẹ, nên kinh tế của chúng tôi rất eo hẹp, đến những loại mì ăn liền rẻ nhất chúng tôi cũng không có tiền mua. Tôi không bao giờ dám đi ngang qua tiệm tạp hóa vì để tránh trông thấy những loại thức ăn và đồ ăn nhẹ bày bán ở đó. Khi bà ngoại đến, bà thường đi bộ hơn 10 dặm để tiết kiệm chi phí đi lại.

Mẹ tôi từng nói với tôi là mẹ chết không được, sống cũng không xong. Bà đã muốn tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu, nhưng bà thậm chí còn không đủ sức để cầm cái chai đựng thuốc trừ sâu lên.

Cuộc đời thay đổi sau hai tháng theo học Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày nọ, tôi thấy một nhóm người đang luyện khí công ở trên đường phố. Tôi nghe nói rằng nó có hiệu quả tốt trong việc chữa bệnh, nên đã nhanh chóng về nhà nói lại với mẹ. Mẹ tôi rất quan tâm và bảo tôi hỏi xem nó trị bệnh như thế nào. Tôi liền mời một học viên Pháp Luân Công về nhà tôi. Ngay khi thấy bệnh tình nghiêm trọng của mẹ tôi, ông ấy liền bảo mẹ tôi nên đọc sách trước vì với tình trạng nằm liệt giường thế này thì mẹ tôi không thể luyện công được. Nhưng vì mẹ tôi chưa từng đi học và không biết chữ nên ông ấy đã đưa cho mẹ tôi một số băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Cha tôi đã mua một cái đài, và mẹ tôi vừa nằm vừa nghe.

Sau khi nghe các bài giảng của Pháp Luân Công trong hai ngày, mẹ tôi nói rằng xương đã không còn đau nghiêm trọng như trước. Cơn đau đã không còn như trước, đau một trận là hết, chứ không còn đau dai dẳng và liên tục nữa. Một ngày đau hai ba lần, sau khi cơn đau qua đi thì không còn khó chịu nữa, thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Đến ngày thứ ba, mẹ tôi đã tự mình ngồi dậy, và đến ngày thứ tư, mẹ tôi đã có thể tự gắp đồ ăn mà không cần chúng tôi đút cho nữa.

Chưa đầy một tuần, mẹ tôi đã có thể vịn vào tường để tự mình đứng dậy và đi chầm chậm từng bước một. Hai tháng sau, bà đã hoàn toàn hồi phục và trông không khác gì một người bình thường. Mẹ tôi có thể làm việc nhà và còn có thể đến nhà bà ngoại của chúng tôi giúp thu hoạch lúa mì trên cánh đồng.

Cả gia đình chúng tôi rất phấn khởi và cảm thấy chúng tôi thật quá may mắn khi gặp được Pháp Luân Công. Mọi người trong thôn, gồm cả vị bác sỹ vốn thường xuyên tiêm cho mẹ tôi, đều nói rằng đây là một điều thần kỳ. Mẹ tôi đã khỏi bệnh mà không tốn một xu nào. Là ông Trời đã cứu chúng tôi, giúp chúng tôi thoát ly khỏi bể khổ, là Đại Pháp đã ban cho mẹ tôi sinh mạng thứ hai, để mẹ tôi không bị bệnh tật hành hạ nữa, và người nhà tôi được sống một cuộc sống bình thường, không còn vì bệnh tình của mẹ tôi mà trải qua sóng gió nữa. Đại Pháp đã cứu mẹ tôi và cũng cứu toàn thể gia đình tôi.

Thế nhưng sau khi mẹ tôi bị bắt vào năm ngoái, sức khoẻ của mẹ tôi lại bắt đầu tuột dốc không phanh do bị áp lực tinh thần. Tôi đã gửi nhiều lá thư nói rõ chân tướng đến viện kiểm sát và công an, hối thúc họ rút lại vụ án của mẹ tôi. Nhưng công tố viên Vương Đan vẫn truy tố mẹ tôi và chuyển hồ sơ vụ án của bà sang toà án. Tôi xin thỉnh cầu cộng đồng quốc tế hãy quan tâm đến trường hợp của mẹ tôi.

Thông tin liên lạc của các thủ phạm bức hại:

Dương Hải Cương (杨海刚), bí thư của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật thành phố Giao Châu: +86-18561331677
Vương Đan (王丹), công tố viên của Viện Kiểm sát Thành phố Hoàng Đảo: +86-18506398661
Trương Thành Sơn (张成山), cảnh sát của Công an thành phố Giao Châu: +86-17667593220
Mã Trạch Khánh (马泽庆), cảnh sát của Công an thành phố Giao Châu: +86-13658663277
Ngô Húc Nhật (吴旭日), cảnh sát của Đội An ninh Nội địa thành phố Giao Châu: +86-532-58785532
Khương Hiển Siêu (姜显超), đồn trưởng của Đồn Công an Đỗ Thôn: +86-13954281777
Lý Tiểu Bằng (李小鹏), phó đồn trưởng của Đồn Công an Lý Ca Trang: +86-532-88201110

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/15/444973.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/27/201988.html

Đăng ngày 14-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share