Bài viết của Tiền Hữu Vân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2022] Tôi là Tiền Hữu Vân, một học viên Pháp Luân Công ở quận Giang Hạ, thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc.

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bởi đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, tôi đã bị bắt giam trong trại tạm giam Số 1 thành phố Vũ Hán 15 ngày. Tôi lại bị bắt giam 6 tháng vào năm 2000 và sau đó bị kết án 3 năm tù và bị tra tấn tàn bạo.

Tháng 12 năm 2003, tôi bị kết án 1,5 năm lao động cưỡng bức. Khi mãn hạn vào tháng 7 năm 2005, thay vì được thả thì tôi lại bị đưa đến Trung tâm Tẩy não Dương Viên.

Tháng 9 năm 2013, tôi bị bắt và bị đánh đập vì tham dự một phiên toà xét xử một học viên Pháp Luân Công khác.

Tôi bị bắt và bị kết án 4 năm vào năm 2015 vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Khi ở trong tù, tôi bị tra tấn tàn bạo và bị cưỡng bức tham gia nhiều phiên tẩy não.

Năm 2019, tôi lại bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công và bị kết án 2 năm. Dưới đây là bức hại mà tôi phải chịu đựng trong lần bị cầm tù phi pháp gần nhất này.

Bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công

Ngày 23 tháng 3 năm 2019, tôi tặng một tập sách chân tướng Pháp Luân Công cho một người đàn ông đang ở cùng người quen của ông ta tại một quảng trường thể thao gần nhà tôi. Ông ta lật qua vài trang và sắc mặt liền thay đổi rồi hỏi tôi: “Bà có biết tôi làm gì không?”

Tôi trả lời: “Dù ông là ai thì cũng nên đọc tập sách này. Nó nói về văn hoá truyền thống Trung Quốc, và ông sẽ được thụ ích…”

Ông ta nói: “Tôi đang trong quân ngũ. Tôi đã thực hiện rất nhiều việc tuyên truyền liên quan đến Pháp Luân Công trong quân đội. Hãy đi ngay, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Khi đó tôi đi cùng một học viên khác là bà Tôn Túc Anh. Khi chúng tôi băng qua đường thì có hai người đàn ông đuổi theo và giữ chúng tôi lại. Không lâu sau cảnh sát kéo đến. Người đàn ông đó đã vặn cánh tay tôi để cảnh sát còng tay tôi. Tôi cố gắng hết sức kháng cự và yêu cầu họ xuất trình thẻ cảnh sát. Họ nói họ không có thẻ rồi lôi tôi và bà Tôn vào trong xe cảnh sát. Còng tay cứa vào da thịt tôi khi một cảnh sát dùng cơ thể của anh ta ấn hai tay tôi vào ghế xe hơi.

Ngay khi vừa đến đồn công an, cảnh sát La Hồng Trạch nói với tôi: “Lại là bà à”. Anh ta đã tham gia vào vụ bắt giữ tôi trước đây vào năm 2015 cùng với cảnh sát Bành Lê.

Cảnh sát giam bà Tôn và tôi trong hai phòng riêng biệt ở dưới tầng hầm. La kéo tôi đến một cái ghế trong phòng thẩm vấn và còng tay chân tôi lại. Một cảnh sát được giao nhiệm vụ giám sát tôi suốt một ngày một đêm và tôi không được sử dụng nhà vệ sinh.

Bành lấy ra 12 tập sách Pháp Luân Công từ trong túi xách của tôi và đặt trước mặt tôi để chụp hình. Tôi nghe thấy bà Tôn bảo anh ta hãy thả bà ấy ra khi anh ta đi ngang qua căn phòng nơi đang nhốt bà Tôn. Bành giận dữ quát: “Đừng nói luật với tôi. Tôi chính là luật pháp. Tôi sẽ tống bà vào tù và khiến bà khổ sở. Tôi không tin quả báo.”

Bành cố gắng kết thúc thẩm vấn và tống chúng tôi vào trại tạm giam địa phương ngay trong ngày. Khi tôi hối thúc anh ta thả chúng tôi ra, anh ta nói: “Chúng tôi vẫn đang suy nghĩ về việc này. Thực ra chúng tôi đang có một cuộc họp ở tầng trên để thảo luận xem sẽ xử lý các bà như thế nào.”

Không lâu sau, một nhóm cảnh sát mặc thường phục đến và tra hỏi chúng tôi. Tôi đã từ chối trả lời. Họ nói dối rằng tôi có thể về nhà nếu trả lời họ. Nửa đêm hôm sau, họ cầm dây xích lôi tôi đến một căn phòng khác và đè tôi xuống để chụp hình và lấy dấu vân tay. Tôi la hét trong đau đớn. Sau khi xong việc, họ nói: “Nếu bà hợp tác thì chúng tôi đã không phải dùng vũ lực như thế với bà”.

Vào ban đêm, tôi và bà Tôn bị đưa đến Bệnh viện Nhân dân quận Giang Hạ và bị lấy máu trái với ý muốn. Họ dùng vũ lực với tôi. Khi tôi hô to rằng chính quyền cộng sản Trung Quốc đang bức hại Pháp Luân Công, một cảnh sát đã đá tôi và đẩy người tôi, rồi vặn tay tôi. Chúng tôi không được phép xem kết quả xét nghiệm, và không được ăn uống gì trong suốt 24 giờ.

Bị làm nhục và ngược đãi trong trại tạm giam Số 1 thành phố Vũ Hán

Khi chúng tôi đến trại tạm giam Số 1 thành phố Vũ Hán thì đã gần nửa đêm. Họ kéo tôi đi bằng còng tay khiến tôi la thất thanh vì đau đớn.

Bác sỹ trại tạm giam bảo tôi ký tên vào giấy tờ nhưng cảnh sát nói rằng bà Tôn và tôi không phải ký. Bà Tôn nói rằng bà đã bị bệnh lao nặng trong lần ngồi tù trước đó và đã bị giam trong bệnh viện nhà tù một thời gian dài. Cảnh sát đã tóm chặt tay tôi khi tôi từ chối để bác sỹ lấy máu. Sau khi phân tích nhanh máu của tôi, bác sỹ nói rằng lượng đường trong máu của tôi rất cao.

Một cảnh sát thì thầm gì đó với bác sỹ và sau đó tôi bị gọi đến một căn phòng nhỏ nơi có một nữ cảnh sát ở đó. Cô ta yêu cầu bà Tôn cởi hết quần áo và nằm trên sàn và cũng ra lệnh cho bà Tôn nhảy vài lần nhưng bà ấy từ chối. Tôi bước đến để ngăn cô ta lại nhưng cô ta vẫn yêu cầu bà Tôn làm theo lệnh. Khi đến lượt tôi, tôi từ chối cởi quần áo và đứng ở đó khoảng 10 phút.

Sau đó cảnh sát Văn Sấm đã thẩm vấn tôi vào ban đêm. Tôi bảo ông ta không bức hại Pháp Luân Công nhưng ông ta đe doạ rằng lần này tôi có thể bị kết án ít nhất 7 năm tù. Ông ta in ra một bản lời cung và yêu cầu tôi ký tên vào, nhưng tôi không ký vì hầu hết nội dung trong đó là không đúng sự thật. Ông ta cười nói: “Bà ký hay không thì cũng như nhau”.

Sau đó tôi bị đưa đến Phòng 204 của trại tạm giam và ở đó hàng chục ngày. Căn phòng quá tải tù nhân nên nhiều người phải nằm ngủ trên sàn và rất khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, bác sỹ đến lấy máu của tôi và lại nhấn mạnh rằng lượng đường trong máu rất cao. Giám đốc Lâm của trại tạm giam đã đến thanh tra người mới đến và kiểm tra xem ai có vết thương trên người hay không. Khi thấy máu của tôi và lưng tôi bị bầm tím, bà ta đã hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói rằng cảnh sát đã đánh tôi. Bà ta rời đi mà không nói lời nào. Những người bị giam ở đó nói với tôi rằng những vết bầm tím trong rất đáng sợ.

Vì tôi từ chối phục tùng điểm danh hay mặc đồng phục tù nhân nên tôi không có quần áo để mặc. Tôi chỉ có thể mượn được một cái quần sóc của những người bị giam trước đó. Mỗi người được phát bốn tờ giấy vệ sinh mỗi ngày. Chúng tôi phải nằm nghiêng người vào buổi tối khi đi ngủ và nằm chật như nêm.

Những người khác có quần áo ấm để mặc trong khi tôi chỉ có bộ đổ ngủ mỏng tanh do bạn bè của tôi gửi vào. Thời tiết tháng tư lạnh giá khiến tôi ho gần một tháng và vết thương khiến tôi vô cùng đau đớn. Bởi thức ăn rất tệ nên tôi chỉ có thể húp canh. Tôi đã không đi đại tiện trong 19 ngày, đến tối ngày thứ 19, tôi bị đau bụng. Tôi phải mất năm đến sáu tiếng mới đại tiện được. Vì chỉ có một nhà vệ sinh chung cho hơn 30 người, nên tôi liên tục phải để cho người khác dùng trước, tôi gần như ngất đi vì đau đớn. Đúng là sống không bằng chết.

Viện Kiểm sát quận Giang Hạ đã phê chuẩn lệnh bắt giữ tôi vào ngày thứ 36 tôi bị giam giữ. Tôi đã nói với các tù nhân khác về việc cảnh sát đánh đập tôi và họ nói là họ cũng bị như vậy.

Thời gian qua đi, tôi ngày càng gầy gò tiều tuỵ, nên gia đình đã thuê một luật sư đại diện cho tôi. Luật sư đã nộp đơn bảo lãnh tại ngoại điều trị y tế cho tôi, nhưng bị từ chối. Luật sư nói với tôi rằng nhiều người quan tâm đến tôi và bảo tôi hãy phấn chấn lên. Tôi được khích lệ và có thể đối diện với hoàn cảnh với tâm thái tích cực hơn. Chị gái của tôi cũng gửi thêm tiền và quần áo cho tôi, và tôi có thể mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Một lần, trại tạm giam bảo mọi người xem truyền hình. Một phụ nữ lớn tuổi họ Lộ xuất hiện trên màn hình và khóc lóc khi đang đọc gì đó. Cảnh sát bảo bà ấy hãy đọc to lên. Tôi nhận ra bà ấy là một học viên Pháp Luân Công và đang đọc gì đó lăng mạ Pháp Luân Công.

Sau đó, tôi nghe thấy lính canh Hoàng Vi lừa bà ấy, nói rằng bà sẽ được thả nếu từ bỏ đức tin, bằng không bà sẽ bị kết án. Tin theo lời Hoàng, bà Lỗ đã từ bỏ Pháp Luân Công và tuyên bố công khai trên truyền hình. Nhưng kết quả là, bà vẫn bị kết án 2,5 năm tù và sức khoẻ của bà bắt đầu xấu đi.

Hoàng phụ trách chuyển hoá các học viên. Một lần, Hoàng và bảy lính canh khác đã còng tay bà Trần Thắng Quần ra sau lưng và dán miệng bà lại. Sau đó họ lôi bà đi khắp trại tạm giam và chụp hình bà.

Khi họ đi ngang qua chúng tôi đang xếp hàng để ăn trưa. Tôi hô lên: “Các vị không được đối xử với học viên Pháp Luân Công như vậy!”

Giám đốc trại tạm giam tiến đến và ra lệnh cho từng người đã hô như trên bước lên. Tất cả bị bắt đứng đó và từng người một phải phát biểu. Khi tôi nói đối xử với Pháp Luân Công như vậy là sai, giám đốc nói rằng tôi đang cản trở họ và không ai trong phòng được ăn trưa vào ngày hôm đó. Mỗi người được yêu cầu nói lên cách nhìn nhận của họ về tôi, nhưng mọi người đều nói rằng tôi là một người tốt, khiến giám đốc còn tức giận hơn.

Sau đó tôi biết rằng bà Trần thường xuyên bị lính canh còng tay và bị tù nhân đánh đập. Họ từng đưa bà đến một bệnh viện tâm thần và nhổ hai chiếc răng cửa của bà mà không dùng thuốc tê. Bà thường xuyên bị bỏ đói và thức ăn bà mua bị tù nhân khác cướp ăn. Bà đã bị suy sụp tinh thần do bị tra tấn và vẫn bị kết án tù.

Có lần trại tạm giam đưa một mảnh giấy cho từng học viên Pháp Luân Công và ra lệnh cho họ viết lời lăng mạ Pháp Luân Công.

Tôi từ chối viết nên lính canh chỉ đạo tù nhân gây áp lực cho tôi và gọi tôi đến văn phòng. Tôi cố nói với họ rằng tu luyện Pháp Luân Công là không phạm tội nhưng tù nhân lại ép tôi mặc đồng phục nhà tù. Khi tôi từ chối, tù nhân nói rằng người bên trên đã chỉ đạo họ bức hại tôi, nếu không thể khiến tôi đầu hàng, họ sẽ bị tước đồ ăn nhẹ.

Tù nhân giám sát tôi mọi lúc. Mỗi ngày, họ vặn hai tay tôi, dùng đầu gối ấn tôi xuống, giật tóc và tay tôi rồi đánh tôi. Tôi thường xuyên bị đánh bởi 3 người, có lúc lên đến 10 người.

6bac7ba416df0af6516f945281e8af44.jpg

Minh hoạ tra tấn: Bị đánh đập và đập đầu vào tường

Sau khoảng 7 ngày, luật sư của tôi đến và tôi kể với ông ấy về việc bị ngược đãi. Vào buổi tối, giám đốc trại tạm giam đến và nói: “Bà và luật sư của bà đang làm mọi việc loạn cả lên. Ai đánh bà? Ai thấy nào? Bà bị thương ở đâu?” Bà ta nói luật sư của tôi đang chuẩn bị kiện họ vì ngược đãi tôi.

Bà ta kéo quần áo của tôi trong khi một lính canh chụp hình. Khi bà ta nói rằng không có vết thương nào, tôi đã cho bà ta xem ngón tay bị sưng và những vết thương khác của tôi.

Ngày hôm sau, trại tạm giam phân phát thức ăn nhẹ cho mọi người, và họ đã thay đổi thái độ đối với tôi. Sau đó, luật sư cho tôi xem một bức thư mà ông ấy đã viết để kiện trại tạm giam và đã gửi nó đến viện kiểm sát.

Bị kết án hai năm tù trong đại dịch COVID-19

Sau đó, Toà án quận Giang Hạ đã chuyển hồ sơ của tôi đến Toà án quận Hồng Sơn mà không giải thích lý do. Tôi không được phép gặp luật sư của mình. Thẩm phán cũng chỉ định một luật sư để biện hộ nhận tội cho tôi, nhưng tôi từ chối chấp thuận.

Vì dịch bệnh nên toà án đã tổ chức một phiên toà trực tuyến xét xử tôi và bà Tôn tại trạm tạm giam. Thiết bị có vấn đề gì đó nên bà Tôn và tôi không thể nghe rõ những gì thẩm phán và công tố viên nói, nhưng họ có thể nghe chúng tôi nói rõ.

Luật sư đã biện hộ vô tội cho chúng tôi và đề nghị tha bổng chúng tôi. Họ chỉ ra rằng không có luật nào cấm Pháp Luân Công ở Trung Quốc, cả thẩm phán và công tố viên đều giữ im lặng.

Tôi đề nghị công tố viên đưa ra các tài liệu Pháp Luân Công mà họ dùng để làm bằng chứng chống lại chúng tôi để mọi người có mặt ở đó có thể tự suy xét xem các tài liệu đó có hại hay không, nhưng thẩm phán đã từ chối yêu cầu của tôi.

Thẩm phán vội vàng đẩy nhanh phiên toà và sớm kết án tôi 2 năm tù. Tôi không được gặp người nhà khi bị chuyển đến nhà tù trong khi tất cả tù nhân khác thì được phép. Lính canh đã kéo lê tôi khi tôi từ chối đi. Một cảnh sát muốn đánh tôi nhưng một cảnh sát khác đã ngăn lại.

Tra tấn trong Nhà tù Hán Khẩu

Ngày 23 tháng 12 năm 2020, tôi bị đưa đến Nhà tù Hán Khẩu. Khi đi qua cổng nhà tù, một nỗi sợ hãi không diễn tả được nổi lên trong tôi.

Người mới phải bị cách ly một tháng ngay khi đến nhà tù. Sau khi có kết quả âm tính bằng phương pháp kiểm tra PCR, họ được đưa vào các khu đặc biệt. Tôi bị đưa vào Đội 5 và ở đây có 12 xà lim. Tôi ở trong xà lim số 11 cùng 13 tù nhân khác.

Hôm đó trời rất lạnh. Mỗi người được phát quần áo ấm, quần đùi, quần thể thao nhưng không có quần ấm mùa đông. Dù chúng tôi đã mặc vào mọi thứ được cấp nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh và không thể ngủ ngon vào ban đêm.

Chúng tôi phải thức dậy lúc 5 giờ 40 phút sáng và chỉ có 5 phút để đánh răng rửa mặt. Chúng tôi sẽ bị phạt và chỉ được cho ăn cơm trắng nếu bị chậm. Chúng tôi có rất ít thời gian nghỉ ngơi vào ban ngày và sẽ không được ngủ nếu lên giường chậm.

Người mới không được mua bất cứ thứ gì trong tháng đầu tiên vào tù. Trong khi hầu hết các tù nhân được nhận thêm quần áo và một hộp táo, các học viên Pháp Luân Công từ chối chuyển hoá không được cung cấp gì cả và bị bắt đứng từ sáng đến nửa đêm. Âm thanh đấm đá có thể được nghe thấy rất rõ. Tù nhân phụ trách tuỳ ý mắng chửi các học viên.

Họ lệnh cho tôi viết một tuyên bố lên án Pháp Luân Công nhưng tôi từ chối. Vì nhiều người trong xà lim không thích tù nhân đứng đầu là Thân Dụng Lực nên một lúc sau cô ta đã ngừng nói. Tuy nhiên, cô ta luôn gọi hai tù nhân làm những việc khác nhau để bức hại tôi, nhưng hai tù nhân này đã không gây khó khăn gì cho tôi.

Ngày 17 tháng 1 năm 2021, khi mọi người đang tắm thì trưởng đội tới. Bà ta quát tháo tôi và lệnh cho tôi lăng mạ Pháp Luân Công. Bà ta ra lệnh cho hai tù nhân tháo dỡ giường tôi xuống và đứng cạnh tôi. Nhiều tù nhân phụ trách đến cùng bà ta đã ở lại và một người nói họ bị trừ mỗi người 20 điểm bởi vì tôi, và chỉ đạo những người khác lôi tôi đến xà lim 12, tại đây tôi lại bị đánh đập.

Một tù nhân thấm mệt vì đánh đập tôi đã bảo tôi viết gì đó lên giấy để phỉ báng Pháp Luân Công, nhưng thay vào đó tôi hối thúc cô ta không bức hại các học viên. Các tù nhân khác trong xà lim được lệnh đứng trong nhà vệ sinh và không được phép xem.

Khi thấy tôi vẫn bất động tâm, một nhóm lôi tôi trở lại xà lim 11 và hai tù nhân bị yêu cầu phải đứng cùng tôi đến tận nửa đêm. Tuy nhiên, tù nhân phụ trách cho chúng tôi ngủ trước 20 phút và sáng hôm sau cô ấy đã bị phạt.

Sau bữa sáng ngày hôm sau, một tù nhân đến và giật tóc tôi. Các tù nhân khác bắt đầu đấm đá tôi. Khi tôi hét lên do đau đớn, họ nhét một cái khăn vào miệng tôi và giẫm lên cổ tôi. Họ cũng đập đầu tôi.

Mặt tôi nhanh chóng sưng húp. Một tù nhân nhắc những tù nhân còn lại rằng họ được chỉ đạo không đánh vào mặt mà chỉ gây nội thương. Khi họ mệt vì đá tôi, một người lấy một chai nước đầy đánh vào từng bộ phận trên cơ thể tôi. Cô ta nói với tôi: “Tôi từng chuyên đánh đập tù nhân. Có nhiều cách hữu hiệu hơn mà tôi có thể áp dụng với bà”.

Tôi không thể cử động tay phải vào thời điểm đó, và hiện giờ nó vẫn còn rất đau. Những người khác đứng canh cửa từ 6 giờ sáng đến trưa vì họ sợ tôi sẽ trốn thoát. Việc đánh đập chỉ ngừng lại khi tôi cầm bút lên để viết một tuyên bố theo mẫu mà họ đưa cho tôi. Tôi nói với họ rằng điều tôi viết không phải là ý nguyện của bản thân, nhưng tù nhân phụ trách nói rằng họ không quan tâm thậm chí kể cả nó là giả. Trước khi dừng đánh đập, các tù nhân nắm đầu tôi và đập vào tường và trên sàn khiến đầu tôi sưng u lên, còn các tù nhân khác thì đá tôi. Khi tôi cố gắng ngồi dậy thì họ lại đá tôi, giẫm lên xương sườn, hai tay, chân và gây ra các vết bầm tím và vết sưng trên người tôi. Các ngón giữa và xương cụt của tôi hiện vẫn còn đau. Thật quá tàn nhẫn.

Tôi mất khả năng sinh hoạt và không thể cử động. Sau đó một người tốt bụng giúp tôi ngồi dậy và dựa vào tường. Họ cho tôi ăn, đưa tôi đến nhà vệ sinh và tắm cho tôi. Một phụ nữ trẻ nói: “Tôi còn chưa từng làm việc này đối với mẹ mình. Đây là lần đầu tiên”. Hai phụ nữ trẻ khác cũng giúp chăm sóc tôi. Họ đưa cho tôi một gói mì ăn liền mà họ để dành, nhưng tôi trả lại họ. Tôi thật sự bị cảm động bởi sự giúp đỡ của họ.

Cơn đau thường khiến tôi thức dậy vào ban đêm. Tôi muốn cử động một chút nhưng rất đau đớn. Tôi phải nhờ người khác dìu đi vòng quanh. Vì tôi không muốn làm phiền họ nên tôi đã hạn chế việc ăn uống. Tù nhân phụ trách thấy những người khác giúp tôi thì nói rằng tôi đang giả vờ bị thương, nhưng khi nằm xuống tôi thấy rất chóng mặt.

Vài ngày sau, trưởng phân đội đưa tôi đến bệnh viện. Tôi run rẩy khi bước đi. Khi đến bệnh viện, trưởng phân đội thì thầm gì đó với bác sỹ. Bác sỹ đã đo thân nhiệt, khám nhịp tim và nhanh chóng cấp cho tôi một số thuốc. Tôi nói với họ rằng tôi muốn chụp X-quang nhưng trưởng phân đội nói thiết bị đã bị hỏng. Khi trở về xà lim, các tù nhân ép tôi dùng thuốc. Vì tôi không đủ sức để kháng cự lại nên tôi đã giấu dưới lưỡi và sau đó nhổ ra.

Người tù nhân đánh đập tôi đã bị chuyển đến một xà lim khác sau đó. Khi tôi cáo buộc cô ta đánh tôi, lính canh phụ trách nói rằng người tù nhân đó nói với họ rằng cô ta chỉ cãi nhau với tôi một lần chứ không đánh tôi. Sau khi người tù nhân bị chuyển đi, lính canh hỏi tôi đã thoả mãn với cách xử lý của cô ta hay chưa.

Sau đó tôi bị chuyển đến phân đội 3, và trưởng phân đội đã nói chuyện với tôi và chỉ định hai tù nhân giám sát tôi. Dù tôi gặp khó khăn khi ăn, nhưng tôi buộc mình phải ăn gì đó vì sợ rằng họ sẽ bức thực tôi, nhưng sau đó tôi sẽ nôn ra mọi thứ ở trong nhà vệ sinh vì tôi không giữ được thức ăn.

Tại phân đội 3, tôi bị lệnh phải chép tay những tài liệu lăng mạ Pháp Luân Công. Tôi từ chối và bị phạt đứng trong nhiều giờ liền. Họ doạ sẽ đưa tôi đến một phiên tẩy não khác. Tôi nói với họ rằng trưởng phân đội 5 đã dùng nhiều phương thức tàn bạo để tra tấn tôi nhưng không thể thay đổi tâm của tôi. Họ không cho tôi nói thêm và lệnh cho các tù nhân không cho tôi nói chuyện với những người khác. Vì bị tra tấn đứng trong thời gian dài mà tôi bị sa hậu môn nên rất đau.

Ngoài việc bị ép phải chép tay các tuyên truyền bôi nhọ Pháp Luân Công, họ còn bắt tôi chép các tuyên truyền về lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc và thành công của nó trong việc chống dịch [COVID-19]. Tôi cũng bị tước quyền thăm thân.

Khi tôi trở về nhà, chồng tôi nói rằng tôi gầy gò và tiều tụy đến nỗi trông như người gần 60 tuổi. Gia đình và nhiều người biết tôi nói rằng họ gần như không thể nhận ra tôi vì tôi chỉ còn da bọc xương với chiếc lưng còng.

Chồng tôi nói rằng họ không nhận được bất kỳ bản án nào và không được thông báo về phiên toà. Ngoài ra, văn phòng bảo hiểm xã hội đã cắt lương hưu của tôi. Tôi chỉ ra rằng họ đã vi phạm luật khi làm vậy nhưng không có tác dụng. Khi chồng tôi khiếu nại lên cộng đồng quận và văn phòng thị trưởng, thị trưởng đã đồng ý trợ cấp cho tôi 900 tệ mỗi tháng để trang trải chi phí sinh hoạt cơ bản.

Sự tra tấn trong tù đã khiến sức khoẻ của tôi bị tàn phá nặng nề. Dù tôi đã hồi phục khả năng tự chăm sóc bản thân sau khi quay lại tu luyện Pháp Luân Công, nhưng thị lực của tôi đã yếu đi, trí nhớ suy giảm và vẫn còn bị đau nhức khắp người.

Bài liên quan:

Một người phụ nữ ở tỉnh Hồ Bắc đã bị giam tổng cộng mười năm rưỡi vì tín ngưỡng của mình

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/18/443642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/20/201884.html

Đăng ngày 29-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share