Bài của Trần Tĩnh, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-01-2022] Ghi chú của biên tập viên: Cô Trần Tĩnh, một sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học, đã bị bức hại khi mới 20 tuổi, chỉ vì kiên định đức tin của cô đối với Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Cô bị quản thúc tại gia ở trường đại học và bị đe dọa đuổi học và bỏ tù. Sau khi tốt nghiệp, cô đã bị sa thải khỏi một công việc tốt trong bệnh viện. Cô buộc phải di chuyển khắp nơi để tránh bị bức hại và sống trong sợ hãi trong nhiều năm. Năm 37 tuổi, cô bị bắt, sau đó bị kết án 5 năm tù. Cô đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn dã man trong các trại tạm giam và nhà tù.
Cô Trần Tĩnh
Cô Trần đã kể lại chi tiết việc cô bị bức hại cả về thể xác lẫn tinh thần.
Kháng cáo lên Tòa án Trung cấp
Vào ngày 19 tháng 1 năm 2017, luật sư đã đệ trình đơn kháng cáo của tôi lên Tòa án Trung cấp Giai Mộc Tư. Vào ngày 25 tháng 1, tôi đã nộp đơn kháng cáo viết tay của mình cho trại tạm giam và yêu cầu họ chuyển đến Tòa án Trung cấp Giai Mộc Tư.
Vào ngày 8 tháng 3, Chu Thần và Khương Lương từ Tòa án Trung cấp Giai Mộc Tư đã gặp tôi. Họ nói rằng tòa án chưa nhận được đơn kháng cáo viết tay của tôi. Trong cuộc trò chuyện kéo dài hai giờ của tôi với Chu Thần, ông ấy đã hỏi tôi về tiền án tiền sự của tôi. Ông ta đã coi lệnh tạm giam ngắn hạn của tôi trong 15 ngày sau khi tôi bị bắt vào ngày 22 tháng 1 năm 2016, như là tiền án tiền sự của tôi. Tôi kiên quyết yêu cầu ông ta loại bỏ nó. Ông ta đã cố gắng giữ nó làm bằng chứng bổ trợ để kết án tôi. Ông ta thậm chí còn đề nghị thêm rằng việc giam giữ là bất hợp pháp. Tôi từ chối, nói rằng việc giam giữ là một phần của vụ án và ông ta không thể coi đó là hình phạt kép đối với tôi. Không còn lời biện hộ nào nữa, cuối cùng ông ta cũng gạch bỏ điều đó.
Tôi lại mô tả cho ông ta về cách tôi bị tra tấn và tên của những người đã tham gia thực hiện. Tôi đã nhiều lần đề cập đến Lý Trung Nghĩa, người đã tham gia vào toàn bộ quá trình vụ án của tôi, từ nộp đơn, truy tố, cho đến xét xử và tuyên án. Chu giả vờ rằng ông ta không biết Lý Trung Nghĩa. Ông ấy hỏi làm sao tôi biết tên của Lý và thông tin về ông ta. Tôi nói: “Cho dù ai đó cố gắng che đậy tội ác của mình cách nào đi nữa, thì một ngày nào đó mọi thứ sẽ bị phơi bày. Nhiều cảnh sát lên án Lý vì tính xấu của ông ta. Tất nhiên, tôi biết tên ông ta”.
Sau một lát, Chu Thần đột nhiên hỏi tôi nhiều câu hỏi cá nhân: Tại sao tôi chưa kết hôn? Tại sao tôi lại nghỉ việc ở bệnh viện? Tôi đã làm gì để hỗ trợ cho cuộc sống? Tôi đã trả bao nhiêu tiền cho máy tính của mình?
Đây đều là những câu hỏi mà cảnh sát và viện kiểm sát đặt ra trước đó. Tôi biết rằng họ có ý định sử dụng thông tin này để bôi nhọ Pháp Luân Công — có lẽ tạo ra một hình ảnh rằng các học viên Pháp Luân Công là kỳ dị, không kết hôn, hoặc rằng tôi nhận được sự hỗ trợ tài chính từ một quốc gia khác đang nỗ lực lật đổ chính quyền.
Tôi nói với ông ấy rằng tôi rất muốn nói về bản thân nếu chúng tôi không gặp nhau trong hoàn cảnh như này. Nhưng tôi không thể trả lời ông ta vì những câu hỏi không liên quan đến vụ việc.
Tôi đề nghị ông ấy có một phiên xét xử công khai về trường hợp kháng cáo của tôi và ông ấy nói rằng cần tham khảo ý kiến của hội đồng tòa án. Tôi hỏi những người tham gia hội đồng là ai và ông ấy đã cho tôi biết tất cả tên của họ.
Vào ngày 7 tháng 4, Chu Thần đã chuyển phán quyết cho tôi. Tôi đã chuẩn bị ba tài liệu cho việc kháng cáo, bao gồm: “Đơn gửi Tòa án phúc thẩm để xét xử công khai”, “Đơn gửi Tòa án phúc thẩm để có sự xuất hiện của Giám định và Nhân chứng khi xét xử” và “Đơn xin loại trừ bằng chứng bằng lời nói được thu thập bằng các phương pháp bất hợp pháp như tra tấn, bằng chứng tại hiện trường và bằng chứng tài liệu được thu thập không tuân theo thủ tục pháp lý, ”và đưa chúng cho Chu. Tuy nhiên ông ấy từ chối nhận.
Tôi hỏi ông ta tại sao tòa án không tổ chức một phiên tòa công khai và ông ấy nói rằng quyết định là do hội đồng đưa ra. Tôi nhận thấy rằng các thành viên của ban hội thẩm khác với những gì ông ấy đã nói với tôi vào ngày 8 tháng 3. Cách diễn đạt trong bản án đã bôi nhọ Pháp Luân Công thậm chí còn nhiều hơn từ phía tòa sơ thẩm.
Tôi nói với ông ấy rằng các tài liệu tôi cung cấp là theo luật và vụ việc sẽ không được phán quyết một cách công bằng trừ khi các thẩm phán đọc chúng. Ông ấy không nhìn tôi mà nói rằng bây giờ đưa nó cho ông ấy thật vô nghĩa. Ông ta liên tục yêu cầu tôi ký vào bản án.
Tôi đã từ chối. Thay vào đó, tôi viết trên đó: “Phán quyết này đã lạm dụng luật. Tôi không chấp nhận phán quyết. Tôi từ chối ký”. Tôi đã viết trên giấy tờ biên nhận rằng tôi từ chối nhận. Tôi đã ký tên của mình dưới chữ ký của luật sư bào chữa trong phần tuyên bố bào chữa và ghi ngày tháng. Tôi đưa nó cho Chu và yêu cầu ông ta đưa nó vào hồ sơ cùng với tất cả các tài liệu mà tôi đã đưa cho ông ấy. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ đề cập đến họ trong lần kháng cáo trong tương lai. Ông ấy không trả lời. Ông ấy nói sẽ thông báo cho luật sư của tôi về phán quyết.
Kháng cáo của tôi đã trở thành vô ích.
“Không phải là nơi dành cho con người”
Vào ngày 10 tháng 5 năm 2017, tôi bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Hắc Long Giang để thụ án 5 năm. Đó là nơi mà Dương Ba và Lý Trung Nghĩa gọi là nơi “Không phải dành cho con người.”
Ngày tôi đến, tôi gặp những tù nhân được giao nhiệm vụ “quản lý” tôi. Tôi tự giới thiệu bản thân và ôn hòa nói với họ rằng tôi không phải là tội phạm và không phạm tội gì cả. Một trong những tù nhân, tên là Điền Ngạn Như, đã mắng và đẩy tôi: “Im đi, không nói chuyện, không nhìn xung quanh, bước đi và cúi đầu xuống. Cô có biết cô đang ở đâu không? Cô phải nhớ mình là ai…”
Tôi trả lời: “Tại sao mọi người không được phép nói chuyện?”
Điền hét lên: “[học viên] Pháp Luân Công này dường như không được huấn luyện tốt về quy tắc của trại tạm giam và không biết các luật lệ.”
Tiếp theo, tù nhân Chu Lệ Vinh và hai tù nhân cao lớn đã cưỡng chế kéo tôi đến một căn phòng nhỏ tối tăm và bắt đầu đấm đá tôi. Tôi cảm thấy chóng mặt và không thể đi lại sau khi bị đánh. Tù nhân trưởng Khu 6 và ba tù nhân kéo tôi đến Khu 6 và ném tôi xuống sàn gần một chiếc giường trống trong góc phòng. Tù nhân Hoàng Lệ Diễm đã viết những lời chửi rủa Pháp Luân Công và Sư phụ của Pháp Luân Công trên sàn nhà bằng bút lông màu đen, mà tôi không thể xóa được khi tôi dùng tay chà xát chúng.
“Trần Tĩnh, nghe này. Kể từ bây giờ, tất cả các hoạt động của cô sẽ diễn ra trong không gian nhỏ bé này, trong khi dẫm lên [tên của] Thầy cô, ”Hoàng nói với tôi.
Hoàng ra lệnh cho một tù nhân khác mang bộ đồ giường mới và tấm đệm đã đưa cho tôi đi và mang cho tôi bộ đồ ga mỏng và bẩn thay thế. Họ đã cố gắng bắt tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ vào đêm hôm đó nhưng tôi đã từ chối sau khi tôi giải thích rằng tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng và chưa ăn vào ngày hôm đó. Tôi được phép đi ngủ lúc 9:30 tối.
Những ngày đen tối nhất
Sáng hôm sau, cuộc tẩy não khắc nghiệt bắt đầu. Tôi nói với Hoàng Lệ Diễm rằng tôi biết rất rõ nội dung của những cuốn sách và đĩa CD tẩy não đó và chúng sẽ không có tác dụng gì đối với tôi. Hoàng nổi nóng, hét lên: “Vậy thì chúng tôi có thể đối phó trực diện với cô và sử dụng những thứ khốc liệt nhất, không cần màn khởi động… Không cần bắt đầu bằng việc ngồi trên ghế dài. Để cô đứng từ sáng đến tối…”
Tôi bắt đầu bị bắt đứng từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối, sau đó 4 giờ sáng đến 11 giờ đêm, rồi 3 giờ sáng đến 12 giờ sáng. Cuối cùng, tôi đứng suốt ngày đêm. Tôi chỉ được cho ba phút hoặc năm phút nghỉ cho bữa ăn, nhưng tôi không được phép ngồi xuống để ăn. Để ngăn tôi gặp bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào khác, hai tù nhân đã đi cùng tôi vào nhà vệ sinh. Tôi chỉ được phép có hai phút mỗi lần. Tôi chỉ được phép rửa mặt 5 phút vào buổi sáng và không quá 10 phút vào buổi tối.
Tất cả các tù nhân được giao nhiệm vụ giám sát tôi đều trút giận lên tôi khi họ có tâm trạng tồi tệ. Họ mắng chửi tôi hoặc cố tình gây rắc rối cho tôi. Khi TV màn hình trong phòng giam của tôi ngừng hoạt động, các tù nhân đã đánh đập tôi một cách thoải mái, với sự hỗ trợ từ các lính canh.
Những tù nhân được sắp xếp theo dõi tôi vào ban đêm không thể ngủ được và lôi tôi ra, cấu véo và đẩy tôi, lấy tăm đâm vào mi mắt hoặc đổ nước vào tôi. Một đêm, các tù nhân Lý Chính Hoàn và Ninh Hồng Suất đã hành hạ tôi trong vài giờ bằng cách sử dụng những phương pháp đó. Lý đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi và đẩy mạnh tôi qua lại, đe dọa tôi và hét lên: “Cô có biết làm thế nào tôi lại ở đây không? Tôi đã giết một người. Đừng chọc tức tôi nếu không tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
Hoàng không cho phép bất cứ ai nói chuyện với tôi, hoặc giúp đỡ tôi. Vì tôi vừa mới đến, tôi không có bất kỳ đồ dùng cần thiết nào. Trong kỳ kinh nguyệt của tôi, Hoàng không cho phép tôi đi vệ sinh khi cần thiết. Máu làm dính đầy quần của tôi nhưng tôi không được phép thay chúng. Tôi vẫn buộc phải đứng im cả ngày.
Vì tôi vẫn không chịu thỏa hiệp, lính canh đã ra lệnh cho Dương Nhứ, một tù nhân cao to, khỏe mạnh và tàn nhẫn đã được giảm thời hạn tù vì bức hại các học viên Pháp Luân Công, phối hợp với Hoàng để hành hạ tôi. Dương đánh tôi bất cứ khi nào cô ta cảm thấy thất vọng. Kết quả là tôi bị thâm đen mắt cả ngày, hoặc chảy máu miệng vào một ngày khác. Cơ thể tôi đầy những vết bầm tím. Đôi khi Dương kẹp một tờ giấy giữa hai chân tôi khi tôi đứng và đánh tôi ngay khi tờ giấy rơi xuống.
Sau một thời gian, ba tù nhân vị thành niên bạo lực nhất, Ninh Hồng Suất, Hầu Hải Nguyệt và Lý Giai Ninh, được chuyển đến nhóm của Hoàng. Họ bắt nạt các học viên, bao gồm cả những người già ở độ tuổi 60 và 70. Họ đã lừa hết tiền của họ và làm việc tích cực để hợp tác với Hoàng để nhận được tiền từ cô ta.
Một đêm vào khoảng 6 giờ tối, khi tôi đang đứng chịu hình phạt, tù nhân vị thành niên Hầu không hài lòng về ca trực đêm sắp tới của cô ấy để theo dõi tôi và nói dối Dương rằng tôi không nghe lời. Dương cũng đang khó chịu nên lao đến chỗ tôi, đấm đá lung tung. Cô ấy đi một đôi giày cứng và tôi ngay lập tức bị bầm dập. Thấy tôi không nhúc nhích, Dương tung một cú đá mạnh. Tôi bay ra khỏi phòng giam va vào bức tường hành lang cách đó khoảng bốn mét rồi ngã xuống đất. Cột sống của tôi bị tổn thương nặng. Hoàng thấy vậy liền nhờ các tù nhân khác kéo tôi vào buồng giam rồi vội vàng đóng cửa lại.
Những ngày sau, cả hai bàn chân của tôi chuyển từ màu xanh sang màu tím và sau đó trở thành màu đen. Vết bầm tím lan dần lên đến bắp chân của tôi. Chân tôi quá sưng tấy để đi đôi giày tù cứng. Hoàng kiên quyết yêu cầu tôi đi chúng vào. Cô ấy nhét chân tôi vào giày và mép giày cứa vào da thịt sưng tấy của tôi. Giày và chân tôi dính đầy máu.
(Còn tiếp)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/437008.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/22/200004.html
Đăng ngày 01-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.