Bài viết của Trần Tĩnh, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-01-2022] Ghi chú của biên tập viên: Cô Trần Tĩnh, một sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học, đã bị bức hại khi mới 20 tuổi, chỉ vì kiên định đức tin của cô đối với Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Cô bị quản thúc tại gia ở trường đại học và bị đe dọa đuổi học và bỏ tù. Sau khi tốt nghiệp, cô đã bị sa thải khỏi một công việc tốt trong bệnh viện. Cô buộc phải di chuyển khắp nơi để tránh bị bức hại và sống trong sợ hãi trong nhiều năm. Năm 37 tuổi, cô bị bắt, sau đó bị kết án 5 năm tù. Cô đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn dã man trong các trại tạm giam và nhà tù.

2022-1-18-jiamusi-chen-jing_01.jpg

Cô Trần Tĩnh

Cô Trần đã kể lại chi tiết việc cô bị bức hại cả về thể xác lẫn tinh thần.

(Tiếp theo Phần 1)

Chuyển đến trại tạm giam

Vào ngày 4 tháng 2, dưới sự phản kháng mạnh mẽ của tôi, họ đã không đưa tôi đến đồn công an. Tôi chán ăn và đi tiêu lỏng. Lý Trung Nghĩa đến trại tạm giam vào sáng sớm và đe dọa tôi cả ngày. Ông ta nói rằng tôi có thể bị kết án nặng và thậm chí còn nặng hơn nếu tôi tìm kiếm sự giúp đỡ từ một luật sư nhân quyền, người mà ông ta gán mác cho là kẻ dối trá. Ông ta nói nếu tôi tiếp tục cứng đầu như vậy, có lẽ tôi sẽ không thể gặp lại cha mẹ già của mình. Mặt khác, nếu tôi hợp tác với họ, họ có thể ngay lập tức thả tôi ra.

Vào khoảng 5 giờ chiều, họ đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe và sau đó đưa tôi đến trại tạm giam thành phố Giai Mộc Tư để tạm giữ hình sự với tội danh “xúc phạm quốc kỳ” lúc 7 giờ tối.

Môi trường trong trại tạm giam rất tồi tệ, với một phòng giam có hơn 20 người. Chăn ga gối đệm cũ kỹ đến mức chất đầy và nằm vương vãi trên mặt sàn gồ ghề bẩn thỉu. Nó đã bốc mùi và có mùi tanh như cá thối. Những chiếc bánh bột ngô kém chất lượng và súp chảy nước có chứa cát là thực phẩm chính. Không có nước nóng để uống. Nếu tôi muốn ăn thứ gì đó tốt hơn, tôi phải trả tiền và giá cao hơn nhiều so với ở nhà hàng.

trại tạm giam sử dụng những người bị giam giữ như nô lệ và bắt họ lao động vì mục đích lợi nhuận. Một trong những công việc là quấn các đầu tăm bằng giấy sáng màu dùng để ăn trái cây hoặc đồ ăn sử dụng tay. Mỗi người bị giam giữ phải hoàn thành 10.000 tăm mỗi ngày. Bất cứ ai không thể hoàn thành chỉ tiêu của họ đều phải làm thêm giờ có khi cả đêm.

Một số người bị giam giữ chỉ được phép ngủ hai hoặc ba giờ mỗi đêm. Những người khác bị trừng phạt bằng cách ngồi trên ván gỗ và không được phép sử dụng nhà vệ sinh hoặc ăn uống. Chỉ tiêu của những người bị giam giữ được giảm nếu gia đình họ hối lộ các lính canh.

Tôi từ chối lao động cưỡng bức vì tôi không phạm tội gì. Nhưng sự tra tấn tinh thần mà tôi phải chịu đựng còn nặng nề hơn nhiều so với hình phạt về thể xác.

Vào ngày 8 tháng 2, ngày Tết Nguyên đán của Trung Quốc, Lý Trung Nghĩa đến trại tạm giam và thẩm vấn tôi. Ông ta muốn kiểm tra xem tinh thần của tôi có bị hủy hoại bởi điều kiện sống tồi tàn trong trại tạm giam hay không. Ông ta hỏi tôi tại sao tôi đi du lịch Hồng Kông. Tôi nghĩ rằng ông ấy muốn buộc tội tôi thông đồng với thế lực nước ngoài. Nhưng ông ta đã không lấy được thông tin gì từ tôi.

Ông ta nói với các quan chức trại tạm giam phải đặc biệt chú ý theo dõi tôi, vì đó là lệnh của Bộ Công an ở Trung ương và Công an tỉnh Hắc Long Giang. Ông ta nói tôi là một người quan trọng trong số các học viên Pháp Luân Công. Ông ta cũng yêu cầu họ chuyển tôi đến phòng giam không có học viên Pháp Luân Công và bố trí người giám sát và thuyết phục tôi hợp tác.

Chiêu bài lợi dụng tình cảm gia đình

Dương Ba và hai cảnh sát khác từ Công an tỉnh Hắc Long Giang đã nghiên cứu trường hợp của tôi trong một thời gian dài. Họ đã nghiên cứu tất cả các hồ sơ về gia đình tôi và tôi. Họ điều tra em gái tôi và thậm chí xem cuộc hôn nhân của cô ấy. Lý Trung Nghĩa đã liên hệ với các bạn học và đồng nghiệp đại học của tôi để tìm hiểu về sở thích cá nhân của tôi.

Một ngày vào khoảng cuối tháng 2, một nhóm cảnh sát từ Công an tỉnh Hắc Long Giang đưa bố mẹ, chị gái và anh rể của tôi đến trại tạm giam. Cha mẹ tôi, ngoài 70 tuổi, đã khóc không ngừng. Mẹ tôi buộc phải quỳ trước mặt tôi để gây áp lực buộc tôi phải từ bỏ Pháp Luân Công. Bản thân bà đã phải chịu nhiều áp lực đến mức không thở nổi. Cả gia đình tôi bị ép buộc phải chống lại tôi.

Vào ngày 5 và 6 tháng 3, Lý Trung Nghĩa lại đưa bố mẹ và chị gái tôi đến đồn công an để gặp tôi và thuyết phục tôi hợp tác. Cha mẹ tôi đã đi hàng nghìn dặm đến Giai Mộc Tự và gặp khó khăn trong việc thích nghi với môi trường xa lạ trong mùa đông lạnh giá. Mỗi lần họ đến, chị tôi phải nghỉ làm. Chị ấy rất bận rộn nên việc sắp xếp thời gian nghỉ ngơi là điều không dễ dàng. Anh rể tôi không có thời gian nghỉ ngơi và anh ấy còn có bố mẹ già và một con nhỏ phải chăm sóc.

Lý nhiều lần đưa bố mẹ tôi trở lại đồn công an vào tháng 3 và tháng 4. Cha mẹ tôi luôn khóc khi họ nhìn thấy tôi. Tôi thực sự rất buồn trước sự đau khổ của người thân trong gia đình và còn buồn hơn khi thấy họ bị lừa dối và hợp tác với cảnh sát.

Lý đã giả vờ đối xử tử tế với họ, đón họ lên ô tô, nhưng đồng thời, ông ta cũng giữ họ xa khỏi những người bạn học viên của tôi. Ông ta đã lợi dụng tình cảm của gia đình dành cho tôi, để chống lại tôi. Ông ta nói với họ: “Ông bà rất quan tâm đến Trần Tĩnh, nhưng cô ấy không quan tâm đến ông bà chút nào. Chỉ cần một câu nói của cô ấy là chúng tôi sẽ thả cô ấy ra, nhưng rõ ràng cô ấy không muốn trở về nhà. Cô ấy không muốn gặp ông bà.“

Mặc dù tôi rất đau lòng khi chứng kiến ​​cảnh gia đình mình phải đau khổ, nhưng tôi biết mình không thể thỏa hiệp và nhượng bộ. Khi Lý nhận ra rằng họ không thể lợi dụng gia đình tôi để đạt được mục đích của mình, ông ta đã lộ bộ mặt đạo đức giả và không còn trả lời các cuộc điện thoại của bố mẹ tôi nữa.

Thẩm vấn trước khi xét xử

Trong một lần thẩm vấn, Lý Trung Nghĩa và những người khác đã sử dụng lời thú tội của các học viên Pháp Luân Công bị bắt trước đây để lừa tôi và họ viết bất cứ thứ gì họ muốn trong bản ghi. Lý Cường hỏi tôi: “Không có đánh đập hoặc chửi bới trong khi thẩm vấn, phải không?” Tôi vừa bị treo lên và bị tra tấn và tôi vô cùng đau đớn. Tôi nhìn thẳng vào ông ta và từ chối trả lời. Ông ta cười lớn và sau đó viết “Không” vào văn bản trên máy tính. Ông ta bắt tôi ký và đọc bản tuyên bố trong khi ghi âm lại. Đoạn video sau đó đã được phát trong khi tôi bị đưa ra xét xử.

Trong các phiên thẩm vấn vào tháng 3 và tháng 4, Dương Ba và Lý Trung Nghĩa vẫn hút thuốc trong phòng thẩm vấn đóng kín hàng ngày, vì biết Pháp Luân Công khuyến nghị các học viên không hút thuốc. Họ thay nhau liên tục tẩy não tôi. Họ vu khống Pháp Luân Công, trang web Minh Huệ và các phương tiện truyền thông mà các học viên Pháp Luân Công thành lập để đưa tin tức chưa qua kiểm duyệt về Trung Quốc ra thế giới. Họ cũng vu khống các luật sư nhân quyền bào chữa cho các học viên Pháp Luân Công.

Một ngày nọ, Lý đến trại tạm giam để gặp tôi. Tôi khuyên ông ta ngừng bức hại các học viên Pháp Luân Công. Ông ta đáp lại bằng cách đe dọa tôi và nói rằng ông ta sẽ bắt thêm nhiều học viên nếu tôi không nhượng bộ. Ông ta cũng nói với tôi rằng một học viên mà tôi biết, Sấm Tĩnh, đã qua đời để làm suy yếu ý chí của tôi. Ông ta tỏ ra thất vọng vì nó không hiệu quả với tôi.

Do bị tra tấn và tra khảo thường xuyên, tôi trở nên rất yếu. Tôi không thể cử động cánh tay của mình do cơn đau dữ dội. Tôi đã gặp khó khăn trong việc nói. Tôi đã không đi tiêu trong hai tuần và không có kinh trong năm tháng.

Thấy tôi từ chối trả lời trực tiếp các câu hỏi của họ, họ đã cố gắng trò chuyện với tôi và hỏi về thông tin cá nhân của tôi, chẳng hạn như khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và những học viên nào tôi biết. Họ cũng hỏi tại sao tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra tiền để mua nhà và nguồn thu nhập chính của tôi đến từ đâu. Tôi chỉ nói với họ rằng tôi đã thụ ích như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào khác.

Đôi khi họ giả vờ quan tâm đến tôi để nhận được sự hợp tác của tôi và nói rằng họ không phản đối việc tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng khi tôi thực sự cần một thứ gì đó, thậm chí là một thứ nhỏ như dây thun buộc tóc, họ không đưa cho tôi một cái hoặc thậm chí không cho tôi được phép mua. Họ cười nhạo tôi: “Cô đang ở đây. Tại sao cô vẫn quan tâm đến việc mình trông như thế nào?” Đôi khi họ đe dọa tôi và nói rằng tôi có thể không được để tóc dài hay mặc quần áo màu sắc nữa, vì điều chờ đợi tôi có thể là cuộc sống tù đày.

Dù họ có cư xử với tôi một cách ngạo mạn và bề trên đến đâu, họ cũng sợ người ta biết họ đã làm gì tôi. Dương Ba và Lý Trung Nghĩa ngày nào cũng đóng chặt cửa. Một ngày nọ, tôi không thể thở được vì khói thuốc lá của họ. Cuối cùng họ cũng mở nhẹ cửa sau khi tôi liên tục yêu cầu. Một người đàn ông đi lạc trong đồn công an đã vô tình mở cửa và chúi đầu vào tìm ai đó. Dương và Lý ngay lập tức trở nên căng thẳng và đóng cửa lại. Lý chạy ra ngoài và kiểm tra xem người đàn ông đó là ai.

Mỗi lần họ đến trại tạm giam để đưa tôi đến đồn công an, họ luôn kéo mũ trùm đầu của áo khoác lên trên đầu tôi khi họ dẫn tôi ra ngoài, mặc dù tôi đã yêu cầu họ không làm vậy vì tôi cảm thấy ngột ngạt. Họ luôn đậu ngay bên ngoài tòa nhà của đồn công an. Vừa bước xuống xe, họ đã kéo thấp mũ và quan sát xung quanh. Khi chúng tôi bước vào tòa nhà, một người luôn đi trước mặt tôi và người kia đi sau tôi.

Một ngày nọ khi Trương Giai đang thẩm vấn tôi, điện thoại di động của ông ấy đổ chuông. Đó là con trai của ông ta. Giọng nói và cách cư xử của Trương đột nhiên chuyển từ giận dữ sang rất nhẹ nhàng. Ông ta trò chuyện với cậu con trai nhỏ của mình rất lâu. Sau cuộc gọi, tôi nói với ông ta: “Từ cuộc nói chuyện của ông với con trai, tôi có thể nói rằng ông phải thực sự yêu thương cậu ta và tôi thấy ông là một người cha tốt. Nhưng ông thử nghĩ xem, nếu một ngày, con trai ông biết ông tra tấn một người phụ nữ hơn mẹ nó không nhiều tuổi, nó sẽ nghĩ gì về ông? Nhiều khi nhớ lại chuyện ông đánh tôi, tôi nghĩ ông cũng có vợ, có chị gái. Tôi chỉ là một phụ nữ. Tôi đã không gây bất cứ chuyện gì với ông. Tôi không có thù oán gì với ông. Làm sao ông có thể hành hạ tôi và đánh đập tôi như thế này?”

Sau khi tôi nói điều này, Trương dừng lại một lúc lâu. Giọng ông ta trở nên nhẹ nhàng và ông ta nói: “Cô nghĩ đây là điều tôi muốn làm sao? Đây là công việc của tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà cấp trên yêu cầu tôi làm. Tại sao tôi phải tra tấn cô? Trên thực tế, chúng ta là hàng xóm của nhau. Tôi sống trong tòa nhà bên cạnh. Tôi có thể nhìn thấy nhà của cô từ cửa sổ của nhà tôi ở phía bắc.”

Truy tố

Vào một ngày giữa tháng 5, tôi rất vui được gặp luật sư bào chữa của mình. Lý Trung Nghĩa biết được điều đó vào ngày hôm sau và trở nên tức giận. Ông ta đe dọa và bảo tôi không được nói với luật sư của mình về việc tôi đã bị ngược đãi như thế nào. Sau đó, họ ngừng thẩm vấn tôi.

(Còn tiếp)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/437008.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/20/199978.html

Đăng ngày 31-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share