Bài của Trần Tĩnh, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-01-2022] Ghi chú của biên tập viên: Cô Trần Tĩnh, một sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học, đã bị bức hại khi mới 20 tuổi, chỉ vì kiên định đức tin của cô đối với Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Cô bị quản thúc tại gia ở trường đại học và bị đe dọa đuổi học và bỏ tù. Sau khi tốt nghiệp, cô đã bị sa thải khỏi một công việc tốt trong bệnh viện. Cô buộc phải di chuyển khắp nơi để tránh bị bức hại và sống trong sợ hãi trong nhiều năm. Năm 37 tuổi, cô bị bắt, sau đó bị kết án 5 năm tù. Cô đã phải chịu nhiều hình thức tra tấn dã man trong các trại tạm giam và nhà tù.

2022-1-18-jiamusi-chen-jing_01.jpg

Cô Trần Tĩnh

Cô Trần đã kể lại chi tiết việc cô bị bức hại cả về thể xác lẫn tinh thần.

(Tiếp theo Phần 4)

Hỗ trợ từ bên ngoài

Một ngày nọ, vào tháng 7 năm 2018, trưởng trại giam Đào Thục Bình gọi tôi đến văn phòng của bà ấy. Tôi đã rất ngạc nhiên vì tôi đã cố gắng rất lâu để tìm cơ hội nói với bà ấy về việc tôi bị ngược đãi trong tù. Tôi đã nắm bắt cơ hội này để bày tỏ suy nghĩ thực sự của mình. Bà ấy giả vờ bình tĩnh, nhưng không giấu được vẻ lo lắng.

Tôi lại được triệu tập đến văn phòng trưởng trại giam vào tháng sau. Một người khách, có thể là từ công an tỉnh, đã ở đó. Cảnh sát trưởng Đào Thục Bình và phó cảnh sát trưởng Vương San San đã nói chuyện một cách kính cẩn với ông ta. Tôi đoán rằng tôi đã được triệu tập đến đó để được “giáo huấn” bởi vị khách này. Tôi nói thẳng với ông ta rằng lính canh và các tù nhân đã làm hết những gì ông ta định làm rồi, nhưng vô ích, và ông ta không cần phải nói bất cứ điều gì hôm nay.

Đào lại gọi tôi đến văn phòng của bà ấy vài ngày sau đó. Bà ấy tỏ vẻ tức giận và khiển trách tôi vì đã thuê luật sư để kiện nhà tù và ban quản lý nhà tù. Bà ấy yêu cầu tôi bãi nhiệm luật sư ngay lập tức, đe dọa tra tấn tôi mỗi ngày như khi tôi mới đến.

Tôi rất sốc khi nghe điều này nhưng đồng thời, tôi cảm thấy vui mừng và được khích lệ. Tôi biết các học viên khác đã thuê luật sư cho tôi và đang tiếp tục tìm kiếm công lý cho tôi. Tôi hoàn toàn bị cắt đứt với thế giới bên ngoài trong hơn một năm. Trong một môi trường đầy dối trá và bạo lực, tin tức rằng tôi được luật sư đại diện một lần nữa đã mang đến cho tôi sự động viên và hy vọng to lớn. Tôi nói với bà ấy một cách chắc chắn và bình tĩnh rằng tôi vô tội nên tôi cần luật sư để kháng cáo và tôi có quyền làm như vậy.

Đào hỏi tôi luật sư chính xác định làm gì. Vì tôi không biết mình không được phép gặp luật sư nên tôi đã nói với bà ấy ba yêu cầu của mình: Tố cáo tội cảnh sát đã tra tấn tôi và bỏ qua lời khai của tôi; tố cáo công an đã đột nhập vào nhà tôi dẫn đến việc mất mát tài sản cá nhân; và xóa bỏ mọi cáo buộc chống lại tôi, vì tôi không phạm tội khi tu luyện Pháp Luân Công.

Mặc dù tôi không bao giờ được phép gặp luật sư của mình, nhưng tôi đã được khích lệ bởi thông tin này và có thêm sức mạnh để tiếp tục kiên định bất chấp cuộc bức hại.

Cảm thông đối với các thủ phạm

Là một phần trong sự tra tấn lâu dài, các hoạt động của tôi bị hạn chế. Khi tôi buộc phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ vào một ngày vào tháng 2 năm 2019, tôi đột nhiên bị đau dữ dội ở một bên chân và tôi không thể đi lại được. Cơn đau dữ dội khiến tôi không thể ngủ được suốt 15 ngày. Tôi đã phải nằm liệt giường trong ba tháng. Tôi đã cố gắng không ăn hoặc uống để tránh làm phiền người khác giúp đỡ khi tôi cần đi vệ sinh. Sau đó, tôi tự động viên bản thân luyện bài tĩnh công và tôi đã hồi phục một cách kỳ diệu.

Bởi vì tôi từ chối lao động, người đứng đầu nhóm tù nhân của tôi, Lý Thu Quân, đã báo cáo tôi với quản lý nhà tù và đổ lỗi cho tôi vì đã ảnh hưởng đến sự chuyển hóa của họ đối với các học viên Pháp Luân Công khác.

Tôi đã bị chuyển đến một nhóm khác vào tháng 10. Nhóm trưởng mới của nhóm tù nhân, Trần Hồ Lan, được biết là đã đánh gục các lính canh một cách thô bạo. Không có tù nhân nào muốn ở trong nhóm của cô ấy nên chỉ có hai tù nhân ở cùng cô ấy khi tôi bị đưa đến đó.

Để bắt tôi phải chịu lạnh suốt đêm, Trần bắt tôi ngủ trên giường tầng trên cùng cạnh cửa sổ đang mở và tôi đã không thể ngủ được. Một ngày nọ, trưởng phạm nhân khu vực Hàn Lệ Quân xông vào phòng giam của tôi và đấm đá tôi vô cớ. Hai tù nhân khác là Lý Quế Mai và Cảnh Thiệu Cầm cũng vào phòng giam của tôi và đẩy tôi vào góc khuất của màn hình camera giám sát. Họ và Trần định đánh tôi, nhưng tôi đã nói với họ một cách cứng rắn và ngăn họ lại.

Tôi bắt đầu tuyệt thực và đòi gặp trưởng trại giam và yêu cầu được chuyển sang nhóm khác. Sau đó, tôi được chuyển đến nhóm kết nạp mới dưới quyền của tù nhân Đoàn Hằng, cũng là một người bạo lực đang hẹn hò với Dương Nhứ. Vào đêm đầu tiên của tôi, cô ấy đã ra lệnh cho các tù nhân Trương Kiến, Sử Xuân Liễu và Ngô Kiệt đánh tôi. Đầu tôi bị sưng và xương sườn trước của tôi bị thương. Phải mất hơn hai tuần, cơn đau mới dịu đi.

Tôi lý luận với Đoàn: “Tôi không phạm tội nên tôi sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động nào của trại giam. Các lính canh không ra lệnh cho cô bức hại các học viên Pháp Luân Công, vì vậy cô không nên làm điều đó. Ở đây gặp nhau là duyên phận, nên đối đãi nhã nhặn với nhau, cùng nhau sinh hoạt hòa thuận”. Cô ấy đã đồng ý.

Nhưng các lính canh cố tình gây khó dễ cho tôi vì tôi không chịu nói tôi là tù nhân. Tôi không được phép tiêu quá 90 nhân dân tệ mỗi tháng. Nhưng mọi thứ đều có giá cao – một túi giấy vệ sinh là 25 nhân dân tệ; một túi băng vệ sinh là 11 nhân dân tệ; xà phòng giặt là 5,5 nhân dân tệ; và kem đánh răng là 22 nhân dân tệ. Nhà tù không cung cấp đủ thức ăn nhưng tôi không thể mua thêm bất cứ thứ gì để ăn. Trong một đoạn thời gian tôi hay bị chóng mặt vì thường xuyên đói.

Tuy nhiên, dù trải qua những gì, tôi vẫn đối xử tử tế với mọi người xung quanh. Tôi không nảy sinh lòng thù hận với Dương Ba và Lý Trung Nghĩa khi họ ngược đãi tôi sau lần đầu tiên tôi bị giam ở đó. Dưới sự chỉ đạo của các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công, tôi đã đối xử với họ bằng lòng từ bi. Tôi đã vượt qua những khó khăn lớn và tôi trở nên vững vàng và trưởng thành trong tu luyện của mình. Đồng thời, tôi phát triển lòng thương cảm với những người đã bức hại tôi. Tôi trân trọng mối quan hệ đặc biệt này với họ, bởi vì tôi biết họ là nạn nhân thực sự của cuộc bức hại.

Nhiều người đã biết sự thật về Pháp Luân Công sau khi họ biết tôi và nghe về những trải nghiệm của tôi. Họ nhận ra rằng các học viên không giống như cách miêu tả của ĐCSTQ trên TV. Một người nói với tôi: “Cô thật trẻ đẹp, giỏi giang và cư xử tử tế, nhưng cô đã phải trải qua quá nhiều gian khổ. Khi cuộc bức hại kết thúc, cô muốn các thủ phạm gây nên tội ác phải bồi thường cho cô bao nhiêu?” Tôi mỉm cười: “Nếu họ ăn năn về những việc làm xấu xa của mình và bù đắp lỗi lầm bằng những hành động chính đáng, tôi sẽ không đòi hỏi một xu nào.”

Bức thư ghi chép của Cha

Nghĩ lại những năm tháng khó khăn mà gia đình mình đã trải qua, họ cũng phải chịu đựng rất nhiều. Cha mẹ tôi, ngoài 70 tuổi, hai người dân bình thường nhưng tốt bụng, đã vất vả đi đến Giai Mộc Tư và Cáp Nhĩ Tân, ra vào các đồn công an, trại tạm giam và nhà tù. Do đó, mẹ tôi phải nhập viện và bố tôi chăm sóc bà. Nhưng cả hai vẫn lo lắng cho tôi.

Với ý chí kiên cường của mình, họ đã phải đối mặt với những người đã làm những điều phi lý và trái pháp luật, và chịu đựng vô số những đêm mất ngủ. Bởi vì không có nơi nào để tìm kiếm công lý, người cha già của tôi đã ghi lại những suy nghĩ của mình. Ông đã viết,

“Khổ nạn cá nhân của con gái tôi khiến tôi thấy rõ bản chất xấu xa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đó là phản nhân loại. Cái gọi là ‘quản lý nhân đạo’ của họ đối với các học viên bị bỏ tù là hoàn toàn dối trá. Khi con gái tôi vẫn kiên định sau khi họ dùng hết các thủ đoạn, họ đã xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả.

“Tôi chưa bao giờ có bất kỳ hy vọng nào đối với họ. Khi bắt đầu giam giữ con gái tôi, họ yêu cầu tôi đến thăm cô ấy và sử dụng tôi để thuyết phục cô ấy thỏa hiệp. Đằng sau sự đạo đức giả của họ, tôi cảm nhận được ý đồ độc ác và chân thực giống như dã thú của họ. Cuộc sống yên bình của gia đình chúng tôi đã hoàn toàn tan vỡ, và chúng tôi đột nhiên rơi xuống vực thẳm của nỗi đau. Đêm nào chúng tôi cũng trằn trọc không ngủ được, lúc nào cũng rơm rớm nước mắt, mong sao cho con gái mình sớm ra khỏi nơi hiểm độc. Vì vậy, nhiều khi chúng tôi khóc thầm – thật khó để trở thành một người tốt trong xã hội này. Tôi chỉ mong rằng con gái tôi có thể cẩn trọng và hành động một cách khôn ngoan, nếu không nó sẽ bị tra tấn cho đến chết!

“Khi chúng tôi tuyệt vọng và bất lực, các học viên đã dang rộng vòng tay ấm áp, hỗ trợ chúng tôi về mặt tài chính và an ủi chúng tôi, mặc dù bản thân họ đang phải chịu mọi áp lực. Những nỗ lực cứu người bền bỉ của họ khiến chúng tôi vô cùng cảm động. Họ không phải là người thân của chúng tôi nhưng việc làm của họ còn hơn cả những người thân, Pháp Luân Đại Pháp đã đưa chúng tôi lại với nhau. Ngược lại, các đảng viên tà ác của ĐCSTQ đã bức hại các học viên một cách điên cuồng. Nhưng hành vi hung hãn của họ chỉ là nỗ lực cuối cùng của họ trước khi sụp đổ. Khi thời khắc công lý đến, họ không còn nơi nào để trốn thoát.

“Một lần nữa, tôi chắp tay và cúi đầu để chân thành cảm ơn các học viên Pháp Luân Công, dù chúng tôi có biết họ hay không, ở địa phương hay từ nơi xa khác, vì chính niệm và hành động quên mình và không sợ hãi của họ.”

Không có được sự yên bình sau khi được thả

5 năm bị giam giữ oan ức của tôi cuối cùng đã kết thúc vào ngày 21 tháng 1 năm 2021. Tôi bước ra khỏi cổng nhà tù với thân hình tàn tạ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa dừng lại.

Vào đầu tháng 3 năm 2021, để chăm lo cho ngôi nhà trống của mình ở Giai Mộc Tư, tôi đã mua vé tàu cao tốc tại Ga Tàu Đông Đại Khánh. Sau khi tôi quẹt thẻ căn cước và trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra an ninh, ba cảnh sát đã dừng tôi lại và lục soát túi của tôi. Họ cũng yêu cầu tôi điền vào một biểu mẫu với số điện thoại, địa chỉ và nơi làm việc của tôi. Hơn một tháng ra tù, không có thu nhập, không có nơi ở cố định, không có việc làm, tôi không biết trả lời câu hỏi của họ như thế nào. Tôi tiếp tục lý luận với họ trong khoảng thời gian họ đã giữ tôi. Họ liên tục báo cáo cấp trên và xin chỉ thị, trước khi cho tôi lên tàu.

Vào đầu tháng 4 năm 2021, trưởng ban dân cư địa phương nơi bố mẹ tôi sinh sống đã gọi điện cho bố mẹ tôi nhiều lần. Sau đó ông ta đến nhà bố mẹ tôi để hỏi về tung tích của tôi. Biết tôi vẫn không hợp tác, ông ta đe dọa bố mẹ tôi, đã gần 80 tuổi, nói rằng họ có thể tống giam tôi thêm ba năm nữa.

Lời kết

Gia đình và bạn bè của tôi đã lo lắng cho tôi ngay từ lúc ban đầu – làm thế nào tôi, một người ngây thơ chất phát như tôi, có thể đối phó với sự hỗn loạn của cuộc sống, từ thiên đường đến địa ngục. Nhưng sau khi trải qua tất cả, tôi muốn nói với họ rằng: Tôi vẫn là tôi, nhưng lý trí và chín chắn hơn. Tôi đã không làm bất cứ điều gì vì lợi ích cá nhân của tôi. Ông Trời luôn phù hộ cho người tốt.

Tôi không có tiền và không có quyền lực. Tôi nằm trong danh sách đen của chính quyền ĐCSTQ. Khổ nạn mà tôi đã trải qua khiến tôi tin rằng công lý sẽ chiến thắng. Chỉ cần những người chính trực phối hợp cùng nhau, chúng ta sẽ có thể vượt qua thời kỳ đen tối này.

Tôi cảm thấy buồn cho những người đã tham gia vào cuộc bức hại. Một trong số họ được lệnh phải làm điều đó và trở thành công cụ của ĐCSTQ một cách thụ động. Một trong số họ đã chủ động thực hiện nhiệm vụ của mình. Bất kể hoàn cảnh của họ là gì, tôi đều cảm thông đối với họ. Tuy nhiên, tôi thực lòng mong rằng họ biết được sự thật và đừng làm điều đó nữa, vì tôi không muốn nhìn thấy họ phải chịu trách nhiệm trong tương lai. Từ tận đáy lòng, tôi hy vọng họ hành động một cách khôn ngoan và tự cứu lấy chính mình.

(Hết)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/437008.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/23/200021.html

Đăng ngày 05-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share