Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 10-06-2022] Vài năm gần đây, trong các bài giao lưu chia sẻ của đồng tu, có rất nhiều chia sẻ về phương diện trừ bỏ oán hận và oán trách. Tôi cũng rất vui khi các đồng tu có thể chú ý được điểm này. Sinh sống ở Trung Quốc Đại lục, bị yếu tố “hận” của tà đảng ảnh hưởng, dẫn đến tranh đấu lẫn nhau, tính tình nóng nảy, dạy dỗ con cái cũng ít khi khích lệ bọn trẻ, mà đánh con nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, người ta đã tích lũy rất nhiều oán hận. Đối với người tu luyện mà nói, trừ bỏ tâm oán hận này đặc biệt quan trọng. Trên chặng đường tu luyện của tôi, ma nạn trong lúc trừ bỏ tâm oán hận đạt đến đỉnh điểm vào năm 2015. Nếu bảo tôi dùng lời người thường để hình dung đoạn thời gian đó, thì có thể nói là “uống nước dính răng”, tức là làm gì cũng không trôi chảy. Gần như mỗi lần làm việc gì, không trải qua một phen trắc trở là không xong. Tôi cũng thường hay than thở: “Sao mình xúi quẩy thế không biết?!”

Năm 2012, tôi là nhân viên kỹ thuật chủ chốt xây dựng dây chuyền sản xuất thang cuộn đầu tiên cho công ty. Tôi đã bỏ rất nhiều công sức vào đó. Thời đó, tôi đã thiết đặt một chỉ tiêu cho nhịp sản xuất. Nếu công nhân làm theo chỉ tiêu này thì sẽ có lợi cho công ty. Vì sẽ giảm bớt giờ làm, chiểu theo số lượng đơn hàng lúc đó, công nhân không cần tăng ca hoặc rất ít tăng ca, như vậy chi phí tăng ca cũng giảm. Trưởng phòng ở nhà xưởng muốn trục lợi riêng nên đã xúi công nhân đồng loạt không làm theo chỉ tiêu. Vì thành phẩm là một sản phẩm rất phức tạp, đòi hỏi nhiều thời gian để chế tạo, nên vào lúc đo đạc giờ công, họ đã cố ý kéo dài thời gian, khiến tôi không thể xác định chính xác giờ công. Chỉ tiêu sản xuất đạt được bao nhiêu hoàn toàn do họ kiểm soát. Tôi cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao. May mắn là, trưởng bộ phận biết tôi xây dựng dây chuyền sản xuất này không dễ gì, nên ông cũng không phê bình tôi. Là người tu luyện mà nói, tôi cho rằng công lao và lợi ích không phải là những thứ mình truy cầu, cho nên tôi cũng tùy kỳ tự nhiên. Đến năm 2014, tôi tham gia khóa đào tạo giảng viên về quy trình công nghiệp kéo dài một tháng. Lấy được chứng chỉ hoàn tất khóa học này là một vinh dự rất lớn trong tập đoàn. Ngoài ra, tập đoàn đã sắp xếp đào tạo toàn thời gian, và chúng tôi còn được ở khách sạn năm sao nữa. Yêu cầu để hoàn tất khóa học này là phải hoàn thành hai dự án trong công ty. Dự án thứ nhất của tôi là cải thiện dây chuyền sản xuất để đạt được chỉ tiêu như lúc thiết lập dây chuyền này. Trải qua vài tháng nỗ lực gian khổ, tôi đã tiến hành rất nhiều cải tiến cho dây chuyền sản xuất, thế nhưng vào lúc đo đạc thành quả cuối cùng, tôi lại gặp vấn đề như trên. Trưởng phòng vẫn giữ thái độ như cũ, và tôi gần như đã suy sụp. Mặc dù người tu luyện không xem trọng được mất của người thường, nhưng nếu lần này không đạt chỉ tiêu thì tôi không thể hoàn tất khóa học, khó lòng ăn nói với các lãnh đạo ở bộ phận đã trọng dụng tôi. Cảm giác trách móc và oan ức giống như thủy triều dâng trào. Những lúc rảnh rỗi không làm việc, tôi đã từng nghĩ đến từ chức không dưới 10 lần, nhưng tôi thật sự không cam tâm. Một công việc tốt thế này, hơn nữa tôi đã cống hiến rất nhiều, nhưng lại mắc phải nỗi oan này, tóm lại tâm tôi rất khó chịu. Mặc dù tôi ngộ từ trong Pháp, nhưng vẫn không biết làm sao để thoát ra. Cuối cùng, tôi nghĩ: “Đến giờ chót, nếu mình thật sự không thể hoàn tất khóa học thì mình sẽ xin nghỉ việc.”

Thời gian trôi nhanh, khóa học sắp sửa kết thúc, và sự tình cũng có thay đổi bất ngờ. Trưởng phòng đột nhiên bị sa thải vì nhận hối lộ của công nhân. Trưởng bộ phận của tôi đã kiêm nhiệm chức vụ trưởng phòng. Sau khi hết can nhiễu, tôi dễ dàng lấy được chỉ tiêu khi đo đạc nhịp sản xuất. Tôi đã thuận lợi hoàn thành khóa học, và nhanh chóng được thăng chức làm giám đốc nhờ vào thành tích lần này. Tuy nhiên, lần đó tôi không phải vượt qua ma nạn nhờ vào đề cao tâm tính, cho nên ma nạn vẫn còn tiếp diễn về sau. Sau đó, tôi làm gì cũng không suôn sẻ, chỉ bất quá là tôi không nghĩ đến từ chức nữa.

Bước ngoặt quan trọng xuất hiện khi tôi chịu trách nhiệm chính cho một công trình thuê công nhân ở bên ngoài thi công. Trong kỳ hạn vài tháng, tôi gặp phải không ít trắc trở và bất lợi. Ngoài ra, dự án còn có một đặc điểm lớn nhất là, nguyên nhân dẫn đến công trình bị trì hoãn không phải do ai cố ý gây ra, nên không thể đổ lỗi cho ai được. Công trình coi như đã hoàn công, nhưng lại gặp một tình huống thế này lúc đến hạn thanh toán. Chu kỳ thanh toán của công ty chúng tôi sắp sửa hết hạn, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là hết thời gian thụ lý, và bên thi công cũng nóng lòng muốn nhận tiền. Ngay lúc này, tôi tỉnh táo nhắc nhở bản thân, dù cho xảy ra bất cứ việc gì, tôi tuyệt đối không được oán trách. Là một người tu tuyện, tôi nhất định phải làm được điểm này.

Tôi bắt đầu thủ tục thanh toán, đột nhiên phát hiện xảy ra sự cố, rồi lại bắt đầu xúi quẩy. Lần này, tôi đã thật sự làm được không oán trách. Tôi nhanh chóng liên hệ với quản lý bộ phận để sửa lại thủ tục, nửa tiếng trôi qua và thời hạn thanh toán của tôi chỉ còn lại một tiếng rưỡi. Lúc này, thủ tục thanh toán cần đến trưởng phòng phê duyệt, nhưng trưởng phòng đã đi họp. Tôi không thể làm phiền ông đang họp với những vị quý khách quý. Tôi đã buông tâm và chờ đợi. Thật may là khoảng nửa tiếng sau, trưởng phòng đã họp xong và hoàn tất phê duyệt. Bước tiếp theo là phê duyệt của trưởng bộ phận. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trưởng bộ phận đi ngang qua nhà xưởng. Trưởng bộ phận đương nhiệm là người nước ngoài. Tôi không thể gọi ông ấy quay lại. Tôi quyết định đợi một lúc, quả nhiên ông đã quay lại lấy chiếc mũ. Tôi vội vàng chạy qua nhờ ông phê chuẩn giúp mình. Bước cuối cùng là gửi toàn bộ hóa đơn cho bên phụ trách tài vụ. Vì không tìm được nhân viên tổng vụ để gửi, nên tôi rất sốt ruột. Do vậy, tôi đã đích thân đi gửi hóa đơn cho bên phụ trách tài vụ. Người phụ trách tài vụ nói rằng, hóa đơn không đúng quy cách và cô ấy đang rất bận, nên cô bảo tôi quay về tìm nhân viên tổng vụ để chỉnh sửa. Lúc đó, tôi chỉ còn lại nửa tiếng đồng hồ để hoàn tất thanh toán. Nếu là một người bình thường, chắc hẳn đã nổi nóng với bên phụ trách tài vụ. Nhưng tôi không nói lời nào, vội vã chạy đi tìm nhân viên tổng vụ để làm hóa đơn, rồi quay lại gửi cho bên tài vụ. Cuối cùng, thủ tục thanh toán đã kịp hoàn tất vào giờ chót!

Tôi cảm thấy rất vui. Tôi có thể minh bạch đứng ở góc độ người tu luyện để xử lý những trục trặc xảy ra trong hai tiếng đồng hồ này. Nó cũng là quá trình minh bạch tu bỏ tâm oán trách. Sau sự việc này, đồng tu nhìn tôi nói: “Chị thay đổi nhiều quá! Sắc mặt hồng hào hẳn ra.” Tôi nói với đồng tu rằng tôi cảm nhận được điều này. Trong một đoạn thời gian dài trước đây, sắc mặt của tôi nhợt nhạt, trông như bị ốm.

Hơn nữa, sau lần này, tôi đã có một thay đổi rất lớn về tâm tính. Lúc gặp lại ma nạn to lớn giống vậy, tôi không còn động tâm nữa, nhờ vậy ma nạn đã lần lượt biến mất. Lấy một ví dụ, lãnh đạo giao cho tôi một chỉ tiêu nhiệm vụ. Vừa xem xong, tôi thấy nó không khả thi. Thế nhưng, tôi vẫn nhắc nhở bản thân, không được trách móc và động tâm. Tôi buông tâm đi làm, cuối cùng không phải là nhiệm vụ lần đó bị bãi bỏ, mà là lãnh đạo không hỏi tôi gì về nó nữa, ma nạn tự động biến mất. Trải nghiệm này giống hệt như tình huống mà một đồng tu đã nằm mơ thấy. Trong giấc mơ, đồng tu nhìn thấy mình đang bay về trước, phía trước có một tòa núi cản đường, đồng tu không động tâm và tiếp tục bay, tòa núi đã tự động biến mất; rồi đồng tu lại bay về trước, phía trước có một cánh cửa, đồng tu cũng không động tâm, cánh cửa đã tự động mở ra; thế nhưng, đến lúc gặp một bức tường, đồng tu đã nổi tâm sợ hãi “liệu mình có thể đi qua không?” Vừa động tâm, đồng tu thật sự đã không qua được. Kỳ thực, một số khảo nghiệm là để xem chúng ta có động tâm hay không mà thôi. Nếu chúng ta bất động tâm thì sẽ không có chuyện gì. Còn nếu chúng ta động tâm thì sẽ không ngừng gặp phiền toái.

Tại đây tôi nêu ra một điểm thế này, có một loại “oán” không có chủ thể “oán”, mà nó là cảm giác xúi quẩy, giống như không có ai để trách, chỉ có thể trách ông Trời. Oán trách ông Trời bất công, như vậy lại càng không được. Oán trách người khác là bất mãn với người ta, oán trách ông Trời là bất kính với Thần Phật. Một số ma nạn là Thần Phật an bài để con người tiêu nghiệp, giúp người tu luyện đề cao, nhưng do chúng ta không biết đúng sai, tâm sinh oán hận đối với Thần Phật, như vậy lại càng không đúng.

Sau khi vượt qua chặng đường này, bây giờ tôi không còn thấy “uống nước dính răng” nữa. Kỳ thực, thỉnh thoảng vẫn gặp những việc không trôi chảy, chỉ là tôi không hề oán trách, xem như chẳng có gì xảy ra. Đột nhiên, tôi nhớ đến Sư phụ giảng:

”Càng lo sợ, thì lại càng giống như mắc bệnh; nhất định phải vứt bỏ tâm chấp trước ấy của chư vị; để chư vị học bài học này, mà từ đó vứt bỏ tâm hoảng sợ, đề cao lên trên.” (Chuyển Pháp Luân)

Đệ tử cảm tạ Sư phụ khổ tâm an bài. Qua những trắc trở, Sư phụ giúp đệ tử trừ bỏ tật xấu thích oán trách và đề cao thăng hoa trên con đường tu luyện!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/6/10/去除怨恨心-魔難一個個消失了-444673.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/4/202088.html

Đăng ngày 27-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share