Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đức

[MINH HUỆ 20-05-2022] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã năm năm rưỡi. Tôi nhớ rất rõ vào ngày 5 tháng 1 năm 2022, lúc tôi và đứa con trai 8 tuổi đang dọn đồ trang trí Giáng Sinh ở trên gác xép, lưng tôi đột nhiên đau nhói, không phải thoáng qua trong vài giây, mà là cơn đau ngày càng tệ hơn, tôi chỉ có thể ráng sức bước xuống cầu thang để trở lại phòng khách, sau đó tôi đau đến nỗi không thể làm gì. Nó giống như triệu chứng của thoát vị đĩa đệm.

Tôi đau đớn tựa người vào một bên tủ trong phòng khách, mỗi cử động nhỏ đều khiến cơn đau càng thêm dữ dội. Tôi chịu không nổi, nên đã hét lên vì đau. Người nhà bất lực nhìn tôi đau đớn quằn quại. Hai tay tôi ghì chặt trên tủ, vừa khóc vừa la hét, đến nỗi chồng tôi phải ra đóng cửa sổ lại.

Nửa tiếng sau, tôi cắn răng chịu đau và lết vào phòng ngủ. Kỳ thực phòng ngủ chỉ cách đó vài bước chân, nhưng tôi đã mất khoảng 20 phút mới có thể đến bên cạnh chiếc giường. Tôi đau đớn rên rỉ ngã xuống đất.

Hướng nội tìm trong lúc nhẫn chịu thống khổ

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật khó tin, thân thể tôi vốn dĩ rất khỏe mạnh, cớ sao đột nhiên lại trở thành thế này? Tôi đã cầu cứu Sư phụ. Khi cơn đau ngày càng dữ dội, tôi cố hết sức hướng nội tìm. Tôi nhớ ra, đã lâu rồi mình chưa luyện bài công pháp thứ năm, do tôi không thể chịu đựng cơn đau chân lúc ngồi đả tọa. Chẳng phải là mấy năm nay tôi không muốn chịu khổ trong tu luyện sao?

Tôi cũng nghĩ đến tâm cầu an dật của mình. Vài tuần trước, tôi không thể học Pháp luyện công vào buổi sáng. Đã có một đoạn thời gian, mỗi ngày tôi đều thức dậy lúc 3 giờ sáng, luyện công 2 giờ đồng hồ. Sau đó, bắt đầu từ 5 giờ sáng, tôi sẽ học một bài giảng Pháp cùng các đồng tu trong nhóm. Nhưng tôi không thể duy trì trạng thái này trong thời gian lâu. Khi chuông báo thức reo lúc 3 giờ sáng, tôi đã chỉnh thành 5 giờ sáng, sau đó tôi nằm xuống ngủ tiếp. Do vậy, tôi đã vứt bỏ suy nghĩ luyện công buổi sáng. Tuy nhiên, ngay cả ban ngày, tôi cũng rất ít khi luyện công. Do bận làm việc và những việc khác chi phối nên tôi dễ bị xao lãng. Mặc dù tôi nhận ra nó là một loại can nhiễu, tôi biết mình nên luyện công, chứ không thể cầu an dật; nhưng tôi vẫn chưa làm được. Thậm chí gần đây tôi còn nghĩ, nếu có thể nằm trên giường cả ngày thì tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Khi tất cả những suy nghĩ này lóe lên trong đầu, đó cũng là lúc tôi nằm bẹp trên giường y như mình muốn, nhưng cơn đau dữ dội đến mức tôi không thể trở người.

Sư phụ giảng:

”… tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không thể phân biệt rõ, là cựu thế lực nhìn thấy tâm cầu an dật và tâm không muốn chịu khổ của tôi, chúng muốn cản trở tôi làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm; hay là Sư phụ an bài khảo nghiệm này để tôi siêng năng hơn?

Tôi thật sự không biết phân biệt thế nào. Do quá đau nên tôi không thể tập trung phát chính niệm hay hướng nội tìm. Tôi nhờ các đồng tu phát chính niệm hỗ trợ. Đồng thời, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp và không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau đó, tôi mệt quá nên đã thiếp đi.

Lúc trời tờ mờ sáng, tôi chợt tỉnh giấc. Khi tôi nghiêng người ngồi dậy đi vệ sinh, tôi cảm thấy như có một con dao găm vào cột sống của mình. Giữa cơn đau, tôi gắng sức từ từ bò lên thành giường, nhưng vừa đến chỗ kia, tôi thấy nhói đau, rồi lại ngã xuống.

Chồng tôi chạy đến giúp tôi, anh nắm lấy tay tôi và cẩn thận dìu tôi lên giường, nhưng cũng không có tác dụng gì. Tôi đau quá nên đã hét lên, chồng chỉ có thể giúp tôi nằm xuống giường. Bỗng dưng có một suy nghĩ lóe lên: “Mình có nên kêu xe cấp cứu không? Mình thật sự không chịu nổi nữa!” Nhưng tôi đã mau chóng vứt bỏ suy nghĩ đi tìm bác sỹ.

Tôi đã mất tổng cộng 3 tiếng đồng hồ để đi vệ sinh. Sau khi thử nhiều lần, tôi đã lết xuống giường và bò vào phòng tắm sát bên phòng ngủ.

Vừa vào phòng tắm, tôi bất chợt nhớ lại lời kể của một đồng tu: Do nội tạng bị nhiễm trùng, nên bà cảm thấy rất đau khi đi tiểu. Bà nhận ra nó là một biểu hiện của tiêu nghiệp, nên bà thản nhiên nhẫn chịu thống khổ. Tôi nhận thấy mình chưa đến nỗi như bà. Gay go hơn là, tôi đang tranh đấu với cơn đau, làm vậy sẽ khiến cơn đau càng thêm dữ dội.

Nhận ra và trừ bỏ tâm tật đố

Sau khi quay về phòng ngủ, tôi ngồi trên giường phát chính niệm, cơn đau đỡ hơn một chút. Lúc phát chính niệm, tôi đột nhiên có thể quan sát chính mình từ phía trên. Từ bên trên, tôi nhìn thấy cảnh tượng mình bò từ phòng ngủ vào phòng tắm, rồi bò trở lại. Khi đó, dường như cựu thế lực đang nói: “Các ông xem này, người như thế mà muốn trở thành đệ tử Đại Pháp ư? Cô ta thậm chí không thể chịu nổi một tí khổ!” Trong tâm trí, tôi đã nhìn thấy Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi thấy Ngài đang cau mày.

Nó giống như một gậy cảnh tỉnh! Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Quá rõ ràng, tôi không tinh tấn trên con đường tu luyện, và tôi đang lẩn quẩn trong một tầng thứ. Tôi hướng nội tìm xem rốt cuộc mình có vấn đề ở chỗ nào?

Sư phụ giảng:

”Hôm nay tôi giảng [điều này] với những người luyện công, chư vị chớ có chấp mê bất ngộ như thế; nếu chư vị muốn đạt mục đích tu luyện lên cao tầng, thì tâm tật đố nhất định phải vứt bỏ.” (Chuyển Pháp Luân)

Mới đầu, tôi không hiểu vì sao đoạn Pháp này xuất hiện trong tâm trí mình. Thuận theo không ngừng hướng nội tìm, tôi đã phát hiện ra đủ dạng tâm tật đố. Ví như, vào ban đêm, trong lúc chồng tôi ngủ say, thì tôi vẫn phải làm việc trên máy tính, lúc này tôi thấy ghen tị với anh. Tôi còn ghen tị với những gia đình hay đi du lịch, tôi thấy mình không thể như họ, cuộc sống của tôi phải dựa theo nhu cầu của hạng phục Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

”Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Đã đến lúc tôi nên trừ bỏ tâm ngưỡng mộ đối với những việc của người thường. Tôi phát chính niệm cường đại và nhờ Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ ơi, con đã nhận ra tâm tật đố ở mình. Loại tâm này không đến từ tự ngã chân chính. Những thứ này đều là quan niệm của con người. Mong Ngài giúp con trừ bỏ tâm tật đố này.”

Trong nháy mắt, cơn đau ở lưng tôi đã thuyên giảm. Tôi cảm ơn Sư phụ đã điểm hóa và bảo hộ. Tôi biết lần này mình đã làm đúng.

Sư phụ ở bên cạnh tôi

Tôi ngồi hoặc nằm trên giường cả ngày để nghe hoặc đọc Pháp của Sư phụ. Buổi chiều tôi gọi điện cho một đồng tu. Đồng tu kể với tôi, lúc còn trẻ bà hay xuất hiện triệu chứng thoát vị đĩa đệm, nhờ học Pháp Luân Đại Pháp nên mới thoát khỏi thống khổ.

Tôi coi việc này như là Sư phụ đang khích lệ mình luyện công. Giữa cơn đau, tôi chật vật leo xuống giường, cẩn thận dựng thẳng người, tôi tựa vào chiếc tủ áo để có thể đứng dậy. Sau đó tôi bắt đầu luyện công. Lúc luyện đến bài công pháp thứ tư, tôi đã có thể tự đứng một mình. Tuy tôi đã chịu được cơn đau mà không rên rỉ, nhưng lúc khom người xuống, tay tôi chỉ có thể đưa đến đầu gối. Khi luyện đến lượt thứ ba, tay tôi mới duỗi được đến mắt cá chân.

Sau khi luyện công xong, tôi tiếp tục hướng nội tìm, tôi nhớ lại một chuyện hồi còn bé: Lúc đó khoảng 4 hay 5 tuổi, tôi mắc một căn bệnh không rõ là bệnh gì. Bố mẹ đưa tôi đến một bệnh viện nhi đồng, bác sỹ ở đó nói sẽ làm phẫu thuật lấy dịch tủy của tôi vào ngày nào đó. Buổi tối trước ngày phẫu thuật, tôi nghe thấy có một giọng nói bảo tôi rời khỏi bệnh viện vì tôi khỏe mạnh, không có bệnh. Do đó, tôi đã thu dọn đồ đạc và mang theo chú gấu bông chuẩn bị rời đi, nhưng tôi phát hiện toàn bộ cửa ở đó đều bị khóa. Tôi bắt đầu hét lên thật to. Và hôm sau, bố mẹ đã đến đón tôi về nhà.

Nhớ lại chuyện này, tôi mới hiểu ra Sư phụ đã ở bên tôi, Ngài cứu tôi thoát khỏi cuộc phẫu thuật lần đó. Lúc đó, tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của Đại Pháp. Khoảng 40 năm sau, tôi mới cầm quyển “Chuyển Pháp Luân” trong tay và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi thể ngộ rằng, nghiệp bệnh lúc nhỏ đã được tiêu trừ thông qua cơn đau này. Đồng thời, Sư phụ đã lợi dụng thống khổ lần này để tôi nhận ra tâm tật đố và tâm an dật, cũng như trừ bỏ tâm sợ chịu khổ của tôi. Quá trình này kéo dài trong ba ngày. Tôi hy vọng đồng tu nào có tâm cầu an dật hay sợ chịu khổ giống như tôi có thể khắc phục khó khăn và trừ bỏ chấp trước ẩn giấu.

Bên trên là thể ngộ cá nhân ở tầng thứ sở tại. Nếu có chỗ nào thiếu sót, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/20/找到隱藏的執著-腰部劇痛消失-443762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/4/202093.html

Đăng ngày 27-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share