Bài viết của Lý Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2022] Năm nay tôi 65 tuổi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Khi mới đắc Pháp, tôi đã muốn học thuộc sách Chuyển Pháp Luân nhưng lại bỏ cuộc sau nhiều lần thử.

Tôi thấy việc học thuộc rất khó, trong khi đọc sách dễ hơn nhiều. Mặc dù ý nghĩ học thuộc Pháp quẩn quanh trong đầu tôi suốt nhiều năm qua, nhưng tôi lại không đủ can đảm để thực hiện việc này.

Gần đây, nhiều học viên địa phương bắt đầu học thuộc Pháp. Một đồng tu khuyến khích tôi làm theo. Tôi đã chia sẻ cho cô ấy nghe những trải nghiệm trước đây của mình về vấn đề này.

Cô ấy nói: “Chị có thể làm nếu chị muốn. Sư phụ luôn ở bên cạnh hỗ trợ chị. Chị nhìn xem, có rất nhiều học viên không chỉ học thuộc Chuyển Pháp Luân mà còn học thuộc các sách Đại Pháp khác. Chị có thể bị rớt lại phía sau nếu không làm vậy”.

Tôi có chút xấu hổ nên gật đầu và nói mình sẽ thử lại. Cô ấy phản hồi: “Có vẻ chị vẫn chưa có động lực để làm việc này. Một Pháp tuyệt vời đến vậy, chẳng phải chị nên học thuộc đó sao”.

Cô ấy nói đúng. Tất cả chúng ta đều tu luyện Đại Pháp, vậy tại sao tôi không thể làm được việc đó trong khi những người khác có thể?

Tôi thường dùng cụm từ “cảm giác đó thật khó chịu” như một lời xin lỗi. Tôi nhận ra mình nên tu bỏ quan niệm người thường.

Cầm sách Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi đứng trước chân dung Sư phụ cầu xin: “Sư tôn, con sẽ học thuộc từng từ từng chữ trong sách. Xin Ngài giúp con hoàn thành tâm nguyện này”.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn như thể đã trút được tảng đá đè nặng trong tâm. Tôi quyết tâm học thuộc Pháp hơn bao giờ hết.

Ban đầu, tôi học thuộc mỗi câu một lần. Sau đó bắt đầu học thuộc từng đoạn từng đoạn.

Tôi mất rất nhiều công sức và thời gian để học thuộc hết sách Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Đến lần học thuộc thứ hai, tôi nhận ra mình đã quên gần hết những gì đã thuộc lần trước.

Tuy nhiên, tôi không nản chí. Tôi chỉ có một suy nghĩ: nhất định sẽ thuộc sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi lại lặp lại việc học thuộc từng câu từng đoạn trong sách và mất đến vài tháng để học và nhẩm thuộc cả cuốn sách lần thứ hai.

Đến lần thứ ba, tôi có thể nhớ được từng đoạn Pháp. Tôi nhận ra mình có thể nhớ tốt hơn và nhanh hơn khi tâm tính trầm ổn.

Lần thứ tư học thuộc, có cảm giác tôi đã tìm thấy ánh sáng ở cuối đường hầm và không còn gặp trở ngại nào nữa. Tôi có thể nhẩm thuộc từng đoạn Pháp sau khi đọc một hoặc hai lần.

Càng học thuộc nhiều hơn, tôi cảng ghi nhớ Pháp nhanh hơn. Tôi hiểu Sư phụ luôn ở đó để trợ giúp tôi.

Tôi có thể học thuộc vài đoạn một lần và sau đó nhẩm thuộc từng phần bài giảng Pháp. Giờ tôi có thể thuộc cả bài giảng Pháp cùng các đồng tu khác.

Tôi không chạy theo số lượng mà cố gắng đọc chậm rãi, chân tâm học thuộc Pháp, để tâm trí tôi chứa đựng hết thảy các Pháp lý. Sau đó tôi nhận ra tâm tính tôi cũng đồng hóa một cách vô thức với Pháp.

Mặc dù tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm, nhưng tôi vẫn còn oán hận mẹ chồng, cũng là một học viên. Tôi cảm thấy bà không phải là một học viên Đại Pháp chân chính vì tâm tính của bà thấp.

Khi tôi chia sẻ câu chuyện về mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng với các học viên khác, họ nói mỗi học viên có con đường tu luyện riêng của mình. Tôi nên tu khứ những quan niệm người thường.

Tôi cho rằng mình là một người tu luyện còn bà thì không. Vì vậy, tôi nên đối xử với bà như một người thường. Suy nghĩ như vậy khiến mâu thuẫn giữa chúng tôi nhanh chóng lặp đi lặp lại và khiến tôi thêm đau khổ.

Khi tôi nhẩm thuộc các bài giảng Pháp của Sư phụ, một niệm đầu xuất hiện: “Bao năm qua, chư vị cứ hướng ngoài cầu mà chưa từng hướng nội tìm vấn đề ở bản thân”.

Tôi thấy choáng váng. Quả thực, tôi luôn tìm lỗi của mẹ chồng suốt 20 năm qua mà chưa từng hướng nội tìm. Tôi chưa bao giờ suy ngẫm về vấn đề ở bản thân khi nhìn vào hành vi của bà.

Điều này nhắc nhở tôi về hình ảnh tôi thấy ở một thời không khác khi thiền định vài ngày trước. Là Sư phụ đã sử dụng hình ảnh này để nhắc nhở tôi cần phải hướng nội tìm lỗi ở bản thân.

Khi ngộ ra điều này, tâm oán hận của tôi với mẹ chồng đã không còn. Kể từ đó, cách nhìn nhận của tôi với mẹ chồng đã hoàn toàn thay đổi.

Thực tế là mẹ chồng giúp tôi đề cao, mở ra con đường tu luyện cho tôi suốt nhiều năm bằng cách giúp tôi tu bỏ chấp trước người thường.

Tôi nhận ra mình có chấp trước vào danh, lợi tình, tâm tật đố, tâm xem thường, hoặc phàn nàn người khác, và tâm an dật.

Từ lúc nhận ra thiếu sót của bản thân và cách mẹ chồng giúp tôi suốt những năm qua, tôi dần suy nghĩ tích cực về bà.

Bà có đức tin vững chắc vào Pháp và không ngại khổ. Dù hơn 80 tuổi nhưng hàng ngày bà vẫn ra ngoài giảng chân tướng cứu người.

Dù trình độ văn hóa hạn chế, nhưng bà luôn cố gắng viết được tên họ của những người tuyên bố muốn thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Bà đã ba lần vượt qua nghiệp bệnh bằng chính niệm, khi đó bà đã nôn ra rất nhiều máu. Giờ đây, tôi thấy bà là một người rất tuyệt vời.

Tôi ngộ ra mình không những cần học thuộc Chuyển Pháp Luân, mà còn trở thành một người chân tu bằng chính niệm chính hành. Tôi cần tu luyện tinh tấn để đạt đến tầng thứ của Đại Giác Giả trong vũ trụ canh tân.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/7/200223.html

Đăng ngày 25-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share