Bài viết của Tiểu Khiết, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2022] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm và đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm. Nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ mà tôi có thể bước tới ngày hôm nay, không ngôn từ nào có thể biểu đạt được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn thực tu, làm theo những gì Sư phụ yêu cầu mới có thể báo đáp ân cứu độ của Sư phụ. Dưới đây, tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu quá trình tôi vượt qua một khảo nghiệm tâm tính.

Sự việc này, tôi đã nín nhịn trong lòng hơn một năm. Trước kia, tôi còn cảm thấy mình không có lỗi gì cả. Nhưng khi đề cao lên, tôi mới nhận ra quả thực mình đã sai rồi.

Thực ra, bước ra khỏi sự việc này tôi lại thấy rất đơn giản, chính là gặp bất kỳ sự việc gì đều cần hướng nội tìm ở chính mình. Vậy mà phải mất một thời gian dài, tôi mới ngộ ra điều này.

Chồng tôi cũng là đệ tử Đại Pháp. Tháng 10 năm 2020, chồng tôi xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh nghiêm trọng, theo như người thường nói thì đó triệu trứng tắc nghẽn mạch máu não. Hai vợ chồng tôi mỗi tối đều cùng nhau học Pháp và phát chính niệm nhắm vào sự việc này. Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ rằng do chồng tôi hút thuốc lá nên bị tà ác dùi vào sơ hở và gây ra bức hại này. Nếu như trong tâm chồng tôi không nhận ra sai sót và phát chính niệm thanh trừ can nhiễu thì nghiệp bệnh sẽ không chuyển biến tốt.

Nhưng tôi chia sẻ thì anh ấy lại không đồng tình với tôi. Tôi cảm thấy ở anh ấy dường như có một loại vật chất nào đó gây chướng ngại, khiến anh ấy không nghe tôi. Tôi cũng cảm thấy chia sẻ thế nào cũng vô ích và bắt đầu tức giận, thầm nghĩ: chúng ta tu là tu chính mình, không ai có thể thay ai tu luyện được cả, tất cả đều dựa vào chính mình mà tu.

Một lần, khi chúng tôi học Pháp nhóm xong, một đồng tu hỏi tôi về tình trạng của chồng tôi. Tôi vừa bắt đầu nói, trong tâm liền tức giận bất bình và bắt đầu đổ lỗi cho chồng tôi không chịu thay đổi. Lúc này, một đồng tu khác ngắt lời tôi và nói: “Tôi nghĩ gốc rễ vấn đề là ở chị. Chị đã hướng nội để tìm xem mình có vấn đề gì chưa?” Tôi giật mình: “Tôi sai sao? Tôi sai chỗ nào nhỉ?” Cô ấy nói: “Sai ở chỗ chị xem trọng lỗi của chồng chị. Trong tâm chị càng bất bình, thì những nhân tố bất hảo phía sau chồng chị càng chống đỡ cho anh ấy, khiến anh ấy càng không nghe lời chị nói. Chị phải buông tâm, lập tức buông tâm xuống, bình hòa đối đãi với việc này, xem nhẹ nó, không coi trọng khuyết điểm của chồng chị nữa, khi đó những nhân tố tà ác chèo chống sau lưng chồng chị liền sụp đổ ngay, các nhân tố bất hảo sẽ lập tức giải thể.”

Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý, liền lập tức buông tâm xuống. Chỉ vài phút sau, tôi cảm thấy trong tâm có một thứ gì đó “soạt” một cái liền biến mất, thân thể trở nên nhẹ nhàng, thoải mái. Tôi nghĩ: là thứ gì biến mất vậy nhỉ? Chính là cái tâm cảm thấy bất bình ấy đã dẫn khởi tâm oán hận cùng chấp trước tự ngã, chính là vật chất này khiến tôi nhìn chồng không thuận mắt, nghĩ đến chồng là thấy khuyết điểm của anh, trong tâm cảm thấy bất bình, liền oán hận chồng.

Sau khi tôi buông tâm xuống, chỉ trong vài ngày, trạng thái của chồng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Chồng tôi có vẻ thanh tỉnh hơn, lúc tôi chia sẻ, anh cũng nghe lời tôi nói, những vật chất bất hảo phía sau anh ấy đã được Sư phụ gỡ xuống, sau khi anh ấy nhận ra thì thân thể cũng phát sinh biến hóa rất lớn.

Tôi cảm thấy hổ thẹn bởi một vấn đề đơn giản như vậy mà mãi tôi vẫn không nhận ra. Chính là tâm oán giận bất bình của tôi đã ngăn cản chồng tôi tiến lên. Phía sau tâm lý bất bình và tâm oán hận chính là tự ngã, chỉ nhìn người khác, nói người khác, xem thường người khác, vì thế mà bao nhiêu cơ hội lẽ ra cần phải đề cao đều đã bị bỏ lỡ, tôi thực là đã chưa tu tốt chính mình.

Thông qua sự việc này, tôi nghĩ, loại hiện tượng này trong đồng tu cũng không ít, ví dụ như: có một đồng tu nam thường xuyên than khổ với tôi: “Quan gia đình tôi vượt qua không tốt, vợ tôi nóng tính, mà đàn ông phương Bắc, giơ tay liền đánh, mở miệng là mắng, đến lúc đó, tôi không biết làm thế nào, chỉ có thể kìm nén, có lúc không nhịn được lại đánh vợ, rồi sau đó lại hối hận, tôi không thể cứ loanh quanh ở trạng thái này được.” Tôi nói với anh ấy: “Vợ anh là cừu non hay hổ dữ thì cũng đều để thành tựu anh thôi. Nếu anh có tâm bất bình, đối phương chính là tấm gương. Nếu anh sợ vợ ba phần, cô ấy sẽ giày vò không để anh yên. Còn nếu anh đứng tại cơ điểm của Pháp mà đối đãi với cô ấy, anh sẽ có thể chính lại hết thảy những gì bất chính, đồng thời anh cũng nên suy nghĩ cho cô ấy, muốn tốt cho cô ấy, trân quý sinh mệnh của cô ấy, đối xử tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ không hành xử như thế.” Về sau đồng tu này nói với tôi: “Chị ngộ đúng quá. Kỳ thực, khi tôi không so đo với cô ấy nữa, cô ấy cũng không giận giữ, la lối om sòm với tôi nữa.”

Cuối cùng, tôi đã ngộ ra được một Pháp lý: vô luận đối phương là người thường hay đồng tu, biểu hiện của họ dù không tốt đến đâu, chỉ cần chúng ta lùi một bước, không tranh không đấu mà tìm lỗi ở chính mình, chỉ nhìn vào điểm tốt và thế mạnh của đối phương. Cũng giống như nhìn một viên ngọc, đừng nhìn tiểu tiết, bạn sẽ thấy được vẻ đẹp tổng thể, đó chính là cảnh giới cao thượng. Nếu như có thể làm được như vậy, đối phương lẽ nào lại không cải biến? Mọi việc đều có Sư phụ quản, Đại Pháp đang chế ước hết thảy.

Tiến trình chính Pháp đã tới bước cuối cùng của cuối cùng, trong thời gian còn lại này, tôi nhất định sẽ dũng mãnh tinh tấn, tu luyện chính mình, làm tốt ba việc và cùng Sư phụ trở về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/31/440522.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/27/201542.html

Đăng ngày 21-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share