Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-03-2022] “Mẹ bạn dường như ngày càng trẻ hơn-điều đó thật tuyệt diệu!” Tôi thường nghe mọi người nói những điều như vậy với tôi. Khi nghe vậy, tôi tự hào trả lời: “Dĩ nhiên rồi, mẹ mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Mẹ tôi hiện 75 tuổi và hiếm có sợi tóc bạc nào. Răng của bà chắc khỏe và thính lực còn rõ.
Quan trọng nhất là mẹ tôi tràn đầy năng lượng. Bà đi xe đạp tới mọi nơi để nói với mọi người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp cũng như nâng cao nhận thức về cuộc bức hại đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp dưới chế độ Cộng sản ở Trung Quốc. Đôi khi, bà còn có thể lái xe lên đồi nhanh hơn cả những người trẻ tuổi hơn bà.
Gặp được Pháp Luân Đại Pháp
Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nghèo và có tuổi thơ khốn khó. Vào tuổi trung niên, bà chịu đựng vô số bệnh tật.
Có lần khi tôi đang ở trường trung học, tôi nhớ rằng một trong những người bạn của tôi nói với tôi rằng có một cụ bà đang đợi tôi bên ngoài. Tôi đi ra ngoài và trông thấy mẹ tôi. Mẹ có làn da xỉn vàng, dáng vẻ mệt mỏi và khom lưng xuống. Tôi bối rối nói với bạn bè rằng đó là mẹ tôi.
Vào năm 1998, mẹ tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp với hy vọng cải thiện được sức khỏe. Bà đã nhanh chóng khỏi nhiều chứng bệnh, và sự hồi phục nhanh đến nỗi bố tôi rất ấn tượng và cũng bắt đầu tu luyện.
Tuy nhiên, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, bố tôi đã ngừng tu luyện vì sợ hãi. Ông đã cố ngăn cản mẹ tôi tu luyện, nhưng bà vẫn kiên định.
Sau này, bố tôi đổ bệnh và qua đời vài năm trước.
Sự hồi phục kỳ diệu
Một ngày cách đây 10 năm, mẹ tôi đột nhiên bị chóng mặt. Bà ngã vật xuống giường. Đêm hôm đó, bà đã nôn ra nửa chậu máu và cảm thấy rất kinh hãi. Mặc dù ngày tiếp theo bà đã ngừng nôn, nhưng bà không thể ra khỏi giường hay ăn bất kỳ thứ gì.
Bố tôi rất lo lắng. Ngày hôm sau ông đã gọi cho họ hàng chúng tôi đến và giúp đưa mẹ tôi vào bệnh viện.
Đến nửa đêm thì mẹ tôi trở nên khỏe mạnh, như thể bà chưa từng bị ốm trước đó. Bà đã dậy lúc 3 giờ sáng để tắm và sau đó luyện các bài công pháp. Bà còn chuẩn bị bữa sáng tươm tất trước khi những người khác thức dậy.
Khi những người họ hàng lao đến nhà tôi vào buổi sáng, họ không thể tin vào những gì nhìn thấy được-mẹ tôi đang ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.
Một cuộc đụng độ với chính quyền
Mỗi sáng mẹ tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Năm ngoái, có ai đó đã báo cáo bà với cảnh sát và cảnh sát đã theo dõi bà qua camera giám sát. Họ đã tóm bà trên phố, lấy đi túi của bà và lôi bà vào xe cảnh sát. Một nhân viên đã cố cùm tay bà.
Trong giây phút đó, điều đầu tiên bà nghĩ tới là ngăn viên cảnh sát này hành ác đối với những người vô tội, và rằng bà cần giúp những cảnh sát này hiểu được rằng tại sao trấn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp là việc làm sai trái.
“Cùm tay là dành cho người xấu. Tôi đã không làm tổn thương ai cả. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Hãy tự mình đọc những tờ thông tin này và tự mình suy xét,” bà nói.
Rồi bà dẫn ra một số ví dụ: “Khi người hàng xóm của tôi tranh giành nhau cái giếng, ngay cả các quan chức cũng không thể giải quyết vấn đề cho họ. Tôi đã giải thích cho họ theo nhận thức của tôi về các lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp và dạy họ cách chấp nhận. Mâu thuẫn đã nhanh chóng được giải quyết.”
Một người bạn tôi có tranh cãi với con dâu trong nhiều năm. Tôi đã nói với cô ấy cách tôi hạ hỏa và ngừng tranh đấu qua lại nhờ vào các lời giảng. Phần thưởng của tôi là mọi bệnh tật của tôi đều khỏi. Người bạn này đã nghe theo tôi và ngừng tranh đấu với con dâu mình. Có rất nhiều những ví dụ nữa về lợi ích mà Pháp Luân Đại Pháp mang đến.”
Một nhân viên trong số họ hạ giọng: “Chúng ta làm gì với một người tử tế như vậy chứ?”
Một người khác khẽ nói với anh ấy: “Chúng ta không quan tâm. Chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”
Họ đưa mẹ tôi tới đồn cảnh sát.
Bà nói với các nhân viên ở đồn về thiện ác hữu báo ra sao. Viên phó đồn hét lên và cảnh báo mẹ tôi về hậu quả nếu bà còn tiếp tục nói những điều như vậy. Khi anh ta hét lên thì điện thoại reo.
Anh ta trả lời: “Vâng, chúng tôi đang thẩm vấn bà ta.”
Sau đó anh ta quay đi và hạ giọng: “Chúng tôi không đánh đập hay lăng mạ bà ấy. Tôi đã vi phạm luật gì? Tôi làm mọi thứ theo sách.”
Sau khi gác máy, anh ta tiếp tục đe dọa mẹ tôi. Điện thoại lại reo. Anh ta nói nhỏ vài câu trên điện thoại và cúp máy. Điện thoại lại reo lần nữa.
Viên đồn phó do dự nói: “Trả tự do cho bà ấy ngay bây giờ.”
Một chiếc xe cảnh sát đã đỗ trên đường; hai nhân viên đứng cạnh xe. Mẹ tôi đi qua họ và nói: “Anh Lý và anh Wan, có vẻ như hai anh đang làm nhiệm vụ à?”
Họ nhìn nhau và hỏi bằng cách nào mà bà biết họ.
“Các anh hẳn đã quên,” bà đáp, “rằng 20 năm trước, hai anh đã cố gắng ép buộc tôi tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp ở trung tâm tẩy não.”
Mẹ tôi nói tiếp: “Tôi vẫn tu luyện, và trong hai mươi năm qua, tôi không cần đi gặp bác sỹ. Tôi từ một người sắp chết đến một người khỏe mạnh dù đã 75 tuổi. Việc tu luyện đã giúp mọi người khỏe mạnh và có đạo đức, thế nhưng chính quyền cộng sản lại muốn chúng tôi tuyên bố từ bỏ.”
“Chúng tôi đã tiết kiệm cho đất nước một lượng đáng kể chi phí y tế và nâng cao đạo đức xã hội. Nếu nước ta chỉ có toàn những người như chúng tôi, cảnh sát sẽ được an nhàn hơn nhiều.” Mẹ tôi nói, “Thật không may là chế độ cộng sản lại thêu dệt tin giả và đẩy người dân sang phía đối lập với chúng tôi. Ở đây, chính các vị mới thực sự là nạn nhân đó.”
Hai viên cảnh sát cười to và một người nói: “Bà quả là có trí nhớ tốt và đầu óc minh mẫn. Thật kinh ngạc đối với một người ở độ tuổi 70. Pháp Luân Đại Pháp thật sự là xuất sắc.”
Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền ở hơn 100 nước trên thế giới. Hơn 100 triệu người đang theo tập môn này. Các anh không thấy đó là một môn tu luyện tốt sao?”, bà hỏi hai viên cảnh sát.
Họ đồng thanh đáp lại: “Đúng thế”.
Sau đó mẹ tôi đã giúp họ thoái Đảng.
Lòng tốt của những người lạ
Có lần mẹ tôi nhìn thấy một phụ nữ ngồi một mình bên bờ sông. Bà đi tới và bắt đầu nói chuyện với cô ấy.
Trong thời gian đó, cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề sức khỏe và mẹ tôi chia sẻ cách bà lấy lại được sức khỏe thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà hối thúc người phụ nữ đó thoái Đảng và nhớ trong tâm rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Người phụ nữ đó đứng lên và ôm mẹ tôi khóc.
Những người thức tỉnh trước sự thật thường khiến mẹ tôi rơi lệ. Đôi khi những người bán hàng rong, sau khi biết chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, đã từ chối nhận tiền của bà lúc bà mua đồ của họ.
Nhìn thấy bà đi xe đạp, mọi người thường bàn luận về tinh thần và sức sống trẻ trung của bà.
“Cử chỉ của bà không giống một người già chút nào”.
Thực sự, dáng vẻ và tinh thần của mẹ tôi là biểu hiện của uy lực kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Những người biết mẹ tôi thường nói rằng bà là bằng chứng về sự siêu thường của môn tu luyện này.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/24/438953.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/19/199965.html
Đăng ngày 23-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.