Được thuật lại bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp và do một đồng tu tại Trung Quốc chỉnh lý

[MINH HUỆ 05-01-2022]

Vào ngày 27 tháng 4 năm 2021, tôi lái xe đạp điện đến chợ để giảng chân tướng ở thị trấn nhỏ nơi tôi sinh sống. Tôi nghe thấy một tiếng “Bang” lớn và tôi nhận ra rằng mình đang nằm trên mặt đất. Một chiếc ô tô đã đâm vào tôi từ phía sau. Tôi không thể đứng dậy, vì vậy tôi đã kêu to “Sư phụ xin cứu con!” Tôi không gọi được thành tiếng, vì vậy tôi hô lớn trong tâm, “Sư phụ xin cứu con!”

Ngay sau đó, tôi đã có thể từ từ đứng dậy. Trong tâm tôi thanh tỉnh và tôi đã có thể nói được. Tôi nhìn quanh và thấy hai người phụ nữ trẻ đang bước xuống xe. Họ vội vã chạy đến và trông rất hoảng hốt. Một trong số họ hỏi, “Dì ơi, dì có ổn không ạ? Hay là chúng ta đến bệnh viện nhé?” Người kia chạm nhẹ vào thân thể tôi để kiểm tra xem liệu tôi có thể bị thương ở đâu không. Giọng họ run rẩy. Tôi trấn an họ và nói, “Các cháu gái, ta ổn, ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của ta đã bảo vệ ta. Đừng sợ hãi. Sư phụ dạy chúng tôi phải sống tốt theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ta sẽ không gây phiền hà cho các cháu đâu.”

Một trong hai cô gái nói: “Dì ơi, dì chắc đã ngoài 50 tuổi rồi, làm sao mà dì lại không bị thương được?” Tôi nói, “Ba năm nữa, bà sẽ 80 tuổi.” Nghe vậy, những người gần đó bắt đầu bàn tán với nhau: “Làm sao một cụ bà ở tuổi bà ấy lại có thể sống sót sau khi bị ô tô đâm mà không bị xây xát trên người? Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời.”

Tôi đã nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, và thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.

Một người qua đường khác đã giúp tôi dựng xe và nổ máy, vì vậy tôi đã lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, tôi đã gặp một học viên khác là bà Anh. Tôi nói với bà ấy trải nghiệm của mình và bà ấy đã mời tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với các học viên khác tại nhà của bà ấy. Ý định của bà ấy là tốt, nhưng tôi phải trở về nhà để học Pháp.

Khi về nhà, tôi bắt đầu luyện tĩnh công trong một giờ. Sau khi hoàn thành, tôi không làm chủ được chân phải của mình và cử động khó khăn. Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Đây chỉ là giả tướng. Mình không thừa nhận cuộc bức hại này. Mình có Sư phụ. Mình chỉ tuân theo sự an bài của Sư phụ thôi.“ Khi tôi cố gắng để bước về phía trước một cách chậm rãi, tôi lớn tiếng niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi không biết tôi đã đọc lại câu này bao nhiêu lần hay trong bao lâu, nhưng dần dần tôi đã có thể đi lại được.

Sau khi luyện công xong vào sáng hôm sau, tôi ra ngoài để giảng chân tướng bằng chiếc xe đạp điện của mình như bình thường.

Sư phụ đã bảo vệ tôi, đồng thời cũng tiêu trừ một món nợ nghiệp cho tôi. Sư phụ đã cứu tôi cùng hai cháu gái trên xe. Thông qua hành động của tôi, những người xung quanh tôi đã được nghe chân tướng và hiểu rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Chúng ta hoàn toàn không giống như những gì mà ĐCSTQ đã tuyên truyền. Điều này cũng đặt nền tảng cho sự đắc cứu của họ. Mặc dù tôi phải chịu một chút đau đớn và khó chịu, nhưng tôi càng quyết tâm tiếp tục tu luyện.

Pháp của Sư phụ dẫn dắt tôi tu luyện. Tôi sẽ ngày càng tinh tấn hơn và trở thành một học viên Đại Pháp chân chính!

Cảm ơn Sư phụ đã cứu con! Tạ ơn Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/5/436460.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/21/199269.html

Đăng ngày 02-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share