Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-03-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995 vì khi đó tôi bị ốm, bệnh tật và vô phương cứu chữa. Tôi không thể ngờ rằng chỉ sau vài ngày luyện công thì những căn bệnh hiểm nghèo của tôi đã biến mất. Nhưng đúng là bệnh tật của tôi thực sự đã khỏi. Tôi nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ. Mình không tốn một xu và thậm chí còn chưa được gặp mặt Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tất cả các bệnh tật của mình đều đã khỏi.“ Đúng như được ngợi ca, pháp môn này thực sự là tốt, vì vậy tôi quyết tâm tu luyện.
Năm nay tôi 75 tuổi. Đã 27 năm trôi qua kể từ khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong suốt thời gian này, tôi không phải đến bệnh viện, thân thể tôi vô bệnh, đi lại nhẹ nhàng, cứ như phép màu vậy. Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện thần kỳ mà tôi thực sự tin rằng đây là kết quả của quá trình tu luyện của mình.
Một ngày cách đây vài năm, tôi mua một túi bánh bao tươi trong một tiệm ngũ cốc. Gia đình tôi ai cũng thích ăn bánh này. Bánh vừa mới ra khỏi tủ hấp nên vẫn còn nóng. Khi tôi ra bàn ăn, chồng tôi đã nhanh chóng ăn xong chiếc bánh thứ nhất. Tôi nhón một chiếc, cắn một miếng to và nghe tiếng “cậc”. Tôi kêu “ái” một tiếng và thả cái bánh bao xuống bàn, bàn tay ôm má trái, nhè bánh trong miệng xuống bàn, và thấy một hòn sỏi to hơn hạt đậu, có cạnh sắc. Hòn sỏi lăn xuống đất và tôi thấy nó có dính máu.
Chồng tôi vội vàng đứng dậy mang nước cho tôi súc miệng. Tôi đau quá ôm miệng đi vòng quanh phòng. Khi bớt đau, tôi cẩn thận sờ ngón tay vào hai chiếc răng bị đau và nói: “Hai chiếc răng cắn vào viên sỏi của tôi giờ đều bị lung lay rồi.” Tôi nhìn ngón tay dính máu và nói: “Tại sao họ [tiệm ngũ cốc] lại có thể để sót một viên sạn lớn như thế này?” Chồng tôi nói: “Làm sao lại thế nhỉ? Họ dùng rây bột để loại bỏ sạn, sạn nhỏ có thể sót, chứ hòn sỏi to như vậy làm sao có thể bị sót, lại còn là hòn sắc nhọn thế này. Bà xui xẻo quá. Chiều nay, tôi sẽ đưa bà tới bệnh viện kiểm tra. Rồi chúng ta sẽ đến tiệm ngũ cốc để bắt họ bồi thường.”
Đến lúc này, tôi mới bình tĩnh lại. Tôi biết rằng những người thợ bánh ở cửa hàng không cố tình cho viên sỏi vào bánh và họ không có lỗi. Tôi tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nên đối xử tốt với người khác và làm gì cũng nghĩ cho người khác trước. Tôi không thể đấu tranh vì quyền lợi của bản thân như người thường, cũng không nên yêu cầu bồi thường thiệt hại. Vả lại, nhân viên tiệm ngũ cốc kiếm sống bằng nghề bán bánh bao, mỳ, cuộc sống của họ không dễ dàng chút nào. Nếu họ bồi thường cho tôi thì họ làm gì còn lợi nhuận nữa. Tôi không thể kiện họ. Và một phần cũng là tại tôi nữa. Nếu tôi thận trọng và không cắn miếng to như vậy, thì chắc sẽ không nhai phải viên sỏi đó.
Sau khi suy nghĩ, tôi nói với chồng: “Thôi bỏ qua chuyện đó đi ông, tôi sẽ không đến bệnh viện, cũng không đòi bồi thường.” Chồng tôi nói: “Vậy thì bà là người chịu thiệt đấy. Đó đâu phải do bà gây ra.” Tôi nói: “Họ không cố ý làm vậy. Mọi thứ đều có nhân duyên, có thể kiếp trước tôi đã làm thế với họ, kiếp này họ đến để quả báo, và món nợ đó đã trả xong. Ông ăn hai cái bánh có sao đâu. Còn tôi thì vừa cắn một miếng đã bị rồi. Ông không thấy đây là quả báo sao?“ Nghe tôi nói, chồng tôi cảm thấy buồn cười, không bắt tôi đòi bồi thường nữa. Và sự cố đã được giải quyết xong.
Mặc dù không còn đau, nhưng hai chiếc răng đó bị lung lay khiến tôi ăn uống khó khăn. Đôi khi tôi muốn đi nhổ răng, nhưng sau lại nghĩ cứ để chúng tự gẫy sẽ tốt hơn.
Sáu tháng sau, tôi có khách từ quê lên chơi, và tôi đã đưa họ đi thăm quan sở thú. Đó là một ngày nóng bức. Tôi mua kem que mời họ. Khi tôi ăn gần hết cây kem, hai chiếc răng lần lượt gẫy, không đau chút nào, cũng không chảy máu. Trên bề mặt, đó là do kem lạnh làm co nướu răng. Trên thực tế, hai chiếc răng đã hết thọ mệnh của chúng. Tôi nhìn hai chiếc răng với chân răng dài nhọn trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy thương cảm. Tôi không muốn vứt bỏ chúng. Tôi gói chúng trong khăn giấy và cho vào túi để mang về nhà.
Một ngày nọ, các con tôi đi đến nha sĩ để trồng răng giả và muốn tôi cùng đi. Tôi nói: “Không, mẹ sẽ đợi răng mọc lại.” Nghe tôi nói vậy, chúng phá lên cười. Thực tình, lúc đó tôi nghĩ sao nói vậy.
Cuối năm ngoái, tôi thấy khoang miệng trái của mình thường xuyên sưng tấy, khó chịu. Tôi biết đó là nơi một chiếc răng đã rụng và khoảng trống luôn bị giắt thức ăn. Vì vậy, tôi thường xuyên vệ sinh miệng bằng nước súc miệng. Nhưng khi đó, nướu răng sưng tấy khiến súc miệng không làm sạch được cặn thức ăn và đánh răng làm chỗ đó càng sưng khiến tôi rất khó chịu. Tôi chiếu đèn pin vào đó và soi gương xem thì phát hiện chỗ đó đã nhú ra một chiếc răng mới. Thật bất ngờ! Nhưng cũng không bất ngờ, vì tôi dường như đã nghĩ nó sẽ mọc lại. Chiếc răng mới đã mọc đúng vị trí. Chỉ là nó có màu trắng, còn các răng khác đã ngả vàng.
Đầu tháng 2 năm nay, khoang miệng phải của tôi bị sưng tấy và ngứa ngáy khó chịu. Một lần nữa, tôi dùng đèn pin để soi vào bên trong, nhưng không thấy gì cả. Tôi dùng ngón tay chạm vào chỗ sưng tấy và sờ thấy một chiếc răng đã mọc một nửa. Vì chiếc răng chưa mọc hết, mới nhú ra chút xíu, bị các răng khác lấp nên nhìn gương không thấy. Bây giờ, hai chiếc răng mới đã to gần bằng những chiếc răng khác của tôi. Hai chiếc răng bị lung lay giờ đã mọc đúng chỗ và chắc chắn. Tôi có thể nhai lõi ngô, nhai lạc, đậu nành, và ăn dưa cải muối sống như một người trẻ. Nghe có vẻ khó tin nhưng điều kỳ diệu này đã thực sự xảy ra với tôi.
Người xưa thường nói: “Nhân sinh thất thập cổ lai hi” (Hiếm người thọ đến 70 tuổi). Còn tôi lại có thể mọc răng lại ở tuổi 74 – một điều thực sự kỳ diệu. Tôi tin rằng điều này là nhờ phúc âm của Đại Pháp và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Uy lực của Đại Pháp là vô biên. Có quá nhiều thần tích không thể đếm xuể đã xảy ra với các học viên Pháp Luân Công.
Tôi thực lòng hy vọng rằng mọi người đều có thể loại bỏ những tuyên truyền về thuyết vô thần của Trung Cộng, và có được một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc. Bạn có thể được thụ ích một cách bất ngờ sau khi đọc cuốn sách này. Và khi bạn thành tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những thần tích sẽ triển hiện trong cuộc sống của bạn.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/4/439635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/24/200043.html
Đăng ngày 09-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.