Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Không chỉ thân tâm tôi được cải biến, mà Đại Pháp còn dạy tôi biết nghĩ cho người khác. Tôi luôn cảm thấy mình được Sư phụ dõi theo và bảo hộ. Trong 20 năm qua, có rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi muốn chia sẻ hai sự việc để minh chứng cho sự vĩ đại của Sư phụ, cũng như sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp.

Một năm nọ, tôi cùng ông bà thông gia (bố mẹ của con dâu tôi) chuẩn bị các luống đất để trồng cây. Tôi bê các rổ phân ra bón đất, còn ông thông gia thì trồng cây. Ông thông gia nhặt một viên gạch lớn từ đống đất và ném đi. Vì ông ấy đang nhìn xuống nên không trông thấy tôi đang đi đến, và viên gạch đã lao trúng vào hốc mắt và sống mũi tôi khiến mặt tôi chảy đầy máu. Tôi dùng găng tay che mắt và nhờ chồng mình dùng xe điện ba bánh chở tôi về nhà.

Tôi lau vết thương bằng khăn giấy rồi soi gương. Tôi thấy một vết thương lớn ở lông mày và một vết thương lớn khác trên sống mũi. Tôi lấy băng che lại. Khi tôi vừa làm xong, ông bà thông gia chạy đến và giục tôi đến bệnh viện. Tôi nói với họ: “Đừng lo, tôi không sao đâu. Tôi có Sư phụ của tôi chăm sóc cho. Trong vài ngày tới tôi sẽ ổn thôi.”

Vài ngày sau, tôi tháo băng và thấy vết thương đã lành hẳn. Tôi nói với ông bà thông gia rằng chính là Sư phụ Lý Hồng Chí đã bảo hộ cho tôi, nếu không, viên gạch có thể làm vỡ mũi và thủng hốc mắt của tôi – tôi thậm chí có thể bị mất đi con mắt. Họ đã vô cùng kinh ngạc trước huyền năng và sự siêu thường của Đại Pháp.

Vào mùa xuân năm 2010, khi tôi đang gieo mạ trên ruộng lúa thì bị một con bọ đốt. Tôi thấy ngứa ở sau tai phải và đưa tay gãi thì gãi phải một cục mụn to. Nó vỡ ra và chảy mủ, nhưng tôi không lo lắng và vẫn tiếp tục làm việc.

Đêm hôm đó khi về đến nhà, tôi thấy nửa đầu của mình tê cứng, và tôi không thể quay đầu lại. Tôi tự nhủ: “Chắc chỉ khó chịu chút thôi.” Sáng hôm sau thức dậy, nửa đầu bên phải của tôi sưng tấy và nổi đầy mụn rộp. Khi tôi chạm tay vào là nó chảy nước vàng, và tôi cảm thấy người rất lạnh. Để tránh cử động đầu, tôi không ngồi hoặc nằm mà ngồi dựa vào chăn bông. Người thân trong gia đình tôi đến thăm và giục tôi đi bệnh viện. Mặc dù trong người không thoải mái, nhưng tôi nói: “Tôi có Sư phụ chăm sóc. Tôi không sao và sẽ sớm ổn thôi.”

Con gái tôi trở về để chăm sóc tôi. Tôi vẫn không thể cử động vì nếu cử động thì thực sự là đau đớn và nó đã ảnh hưởng đến toàn thân tôi. Tôi chỉ có thể ngồi và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi đặt niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi kiên định một niệm rằng mình sẽ ổn vì tôi có Sư phụ bên cạnh. Ngài luôn dõi theo và bảo hộ tôi.

Đến ngày thứ bảy, con gái gội đầu cho tôi và tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Dần dần, đầu tôi không mọc mụn nước mới nữa và những mụn cũ bắt đầu đóng vảy. Hai tuần sau, con gái tôi gội đầu lại cho tôi và làm sạch các vảy đã rụng. Tôi cảm thấy tốt hơn. Sau đó tôi có thể đọc sách Đại Pháp và luyện công.

Kể từ đó, tôi khỏe hơn mỗi ngày và có thể tự lo cho bản thân. Dưới sự gia trì và chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khổ nạn này. Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/5/440878.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/24/200040.html

Đăng ngày 09-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share