Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-01-2022] Tháng 8 năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từ đó trên thân thể tôi đã xuất hiện rất nhiều sự việc thần kỳ, xin viết ra để chia sẻ cùng các đồng tu.

1. Nhiễm độc niệu thời kỳ cuối – sau khi tu Đại Pháp đã hồi phục

Trước đây, tôi là bệnh nhân mắc hội chứng thận hư nghiêm trọng (nhiễm độc niệu thời kỳ cuối), loại bệnh này bệnh viện không thể chữa khỏi. Trong lúc tôi nằm viện, bác sĩ nói với con trai tôi: “Hãy đưa bà ấy về nhà đi, nên làm gì thì làm, bà ấy muốn ăn gì thì cho bà ấy ăn, đến thời kỳ cuối rồi, không trị được nữa rồi. Hãy về nhà rồi chờ lo hậu sự.”

Về sau, nhờ có người giới thiệu, tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Người học viên đó cầm đến cho tôi một cuốn “Chuyển Pháp Luân,” nhưng tôi không biết chữ. Con gái út đã đọc sách cho tôi nghe, nghe một lúc tôi liền không kiên nhẫn nổi, la hét ầm ĩ: “Đừng đọc nữa, ta là người sắp chết rồi, đọc có tác dụng gì?” Con gái tôi nói: “Pháp tốt như vậy, mẹ không tu thì con tu.” Con gái tôi vẫn tiếp tục đọc, tôi cảm thấy như đỉnh đầu của mình bị một tảng băng lớn đập vào. Lúc ấy tôi giật mình, nghĩ thầm: Tôi đã bị như vậy rồi, còn ai dám đánh tôi chứ? (Lúc đó tôi không biết chuyện gì đang xảy ra)

Tiếp đó, thân thể tôi như muốn bay lên, tinh thần cũng khởi lên. Tôi quay người quát mắng những người trong phòng đang nhìn tôi, hành động của tôi khiến họ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Đang lúc tôi ồn ào, lại cảm thấy như có ai dùi mạnh ba cái vào hông. Lúc đó tôi không ầm ĩ nữa, cũng không la mắng, cảm thấy thân thể rất thoải mái. Tôi nói với mọi người rằng tôi muốn ra khỏi giường, con gái liền hỏi tôi muốn làm gì? Tôi nói muốn đi rửa mặt, muốn đi ra ngoài một chút.

Sau đó con gái và cháu gái mang nước tới cho tôi rửa mặt. Rửa mặt xong tôi bảo họ lấy cho tôi một chiếc gương, soi gương xong tôi thấy giật mình sợ hãi! Tôi hoàn toàn không nhận ra mình nữa, mắt sưng to đến mức chỉ lộ ra một đường như sợi chỉ, khuôn mặt phù lên, biến dạng, tóc tai bù xù; lưng còng 90 độ, chân sưng lên, nằm xuống cũng không được, chỉ có thể dùng đệm đặt vào vùng hông để tôi dựa vào; tay sưng, năm ngón tay không duỗi ra được, cả thân người đều biến dạng.

Đặt gương xuống, tôi cảm thấy hơi đói, muốn ăn gì đó. Mẹ chồng hỏi tôi muốn ăn gì? Tôi nói ăn gì cũng được, tôi đang rất đói. Mẹ chồng liền vội nấu một bát cháo nhỏ, tôi thoáng chốc đã ăn hết. Mẹ chồng thấy tôi có chút không bình thường, liền nói với mọi người trong phòng, con dâu có lẽ không ổn rồi, có thể là đang gượng chút hơi tàn.

Lúc đó người trong phòng nói đủ điều nhưng tôi không nghe được nên muốn ra ngoài đi dạo. Bởi vì trời vừa mưa, bên ngoài toàn là bùn, người nhà khuyên tôi không nên đi. Nhưng tôi chỉ muốn ra ngoài, liền để con gái út cùng cháu gái và vài người trong nhà đỡ tôi ra cửa chính. Tôi đi không được, họ lại đỡ tôi quay trở về. Tôi nói với con gái: “Con lại đọc sách đi, mẹ muốn nghe tiếp.”

Con gái tiếp tục đọc sách Đại Pháp cho tôi nghe, lúc này tôi đã nghe nhập tâm rồi. Lúc đang đọc đến Bài giảng thứ hai, trời đã tối. Buổi tối tôi bắt đầu sốt cao, nhưng cũng không để tâm, ngủ lúc nào không rõ (từ khi bị bệnh tới nay tôi không có lúc nào ngủ ngon, cả ngày lẫn đêm đều chỉ có thể ngồi). Tôi có một giấc mơ, mơ thấy bản thân bay lên, bay lên trời, còn nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời như đang diễn kịch, nhưng nhìn không thấy, chỉ nghe được âm thanh.

Ngày hôm sau tôi liền quyết định tới điểm luyện công để luyện công. Mẹ chồng và người nhà đều không cho tôi đi, tôi nói không được, đừng ai cản tôi. Hai con liền đỡ tôi đi. Sau khi tới đó, người khác luyện công, tôi ngồi bên giường đất (giường sưởi của người Đông Bắc) xem mọi người luyện, khi mọi người đọc Pháp tôi cũng ngồi nghe. Người ở điểm luyện công đối xử với tôi vô cùng tốt. Sau khi về nhà, tôi lại có cảm giác ngủ ngon, lúc ấy liền cảm thấy Pháp Luân Công này thật quá tốt.

Hôm sau lúc tới điểm luyện công, vẫn là hai con đỡ tôi đi. Lúc về, tôi nói tôi tự đi, không cần các con đỡ nữa, hai con đi phía sau tôi. Lúc ấy mặc dù thân thể chưa đỡ sưng, nhưng tôi lại cảm thấy có sức lực, trong tâm có một loại cảm giác thoải mái khó diễn tả. Đến tối, tôi lại bắt đầu sốt cao, người cực kỳ nóng. Tôi ngồi ở bệ cửa sổ xi măng mong được mát hơn một chút, nhưng vẫn nóng. Tôi liền ra ngoài lấy một thùng nước giếng, ngồi vào trong một chậu nước lạnh. Thật kỳ lạ, lúc ấy nhìn thấy hơi nước bốc lên, giống như đang sôi. Ngồi một lúc, tôi trở vào trong nhà, vừa nằm xuống đã ngủ lúc nào không biết.

Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện thân thể đã đỡ sưng, nhưng khắp thân người đều là những cục u lớn màu tím, lớn nhất bằng miệng bát, nhỏ nhất bằng nắm tay, toàn thân đều có, sờ vào rất cứng. Những nơi không có u thì là một lớp da. Lúc đó tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không quan tâm.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi giúp mẹ chồng nấu cơm, mẹ chồng lo lắng không cho tôi làm. Tôi nói không sao, tôi có thể làm được. Ăn cơm xong, tôi đẩy xe đạp ra ngoài đi hồng Pháp. Thấy ai tôi cũng đều nói Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, có thể cứu người, nói cả một ngày.

Đến buổi tối, những cục u màu tím biến mất hết, toàn thân tôi nhẹ nhõm. Ngày thứ tư, tôi đã hoàn toàn khoẻ lại. Tôi gầy đến da bọc xương, nhưng khuôn mặt ửng hồng. Người xung quanh đều cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp quá thần kỳ. Từ đó về sau, hằng ngày tôi tới điểm luyện công để học Pháp luyện công, bước trên con đường tu luyện.

2. Một người luyện công, cả nhà được lợi ích

Sau khi tôi đắc Pháp, trên thân thể cháu gái tôi cũng xuất hiện một chuyện thần kỳ. Năm bảy tuổi, khóe dưới mắt phải của cháu có một khối u. Đến bệnh viện khám, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật. Lúc đó trong nhà không có nhiều tiền, làm phẫu thuật cũng phải vài nghìn. Cháu gái tôi tin vào Đại Pháp, tôi cũng để cháu luyện công. Có một lần cháu cùng tôi luyện công, sau khi luyện xong, cháu vừa soi gương vừa nói: “Bà ơi, nó biến mất rồi.” Tôi hỏi cháu cái gì biến mất? Cháu dùng bàn tay nhỏ vuốt khoé mắt nói không còn cái u nữa. Tôi nhìn lại, thực sự đã mất, liền nói với cháu rằng Sư phụ đã lấy nó xuống rồi.

Năm ngoái, bố tôi, 83 tuổi, bị nghẽn mạch máu não. Tôi ở nhà để chăm sóc ông suốt một tháng, cho ông đọc sách Đại Pháp, cũng bảo ông thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau một thời gian, ông đã có thể xuống giường, hiện tại ông đã khỏe hoàn toàn, việc gì cũng có thể làm. Mấy hôm trước, cháu gái tôi kết hôn, cháu ở trước mặt mọi người đã nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống tôi!”

Có một lần tôi cùng con gái út đi xe máy tới trang trại cá. Khi trở về, trong lúc vội vội vàng vàng tránh vũng nước đọng, xe máy mất kiểm soát đâm vào một cây đại thụ. Mặt tôi đập vào thân cây, tay treo trên cành cây, con gái út đè lên bả vai tôi, giày văng đi hơn 20 mét, xe máy bị kẹt vào cây không gỡ ra được, nhưng hai mẹ con tôi không bị thương chút nào, chiếc xe cũng không hỏng. Người xung quanh nhìn thấy đều nói: Cứ nghĩ hai người xong rồi, kết quả lại bình yên vô sự. Một lần nữa chúng tôi biết rõ Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

3. Người lạc đường quay lại với Đại Pháp, thần tích lại xuất hiện

Trên con đường tu luyện, tôi cũng từng đi đường vòng. Năm 1999, khi Đại Pháp vừa bị bức hại, điểm luyện công địa phương của chúng tôi không còn. Vì không biết chữ, học Pháp không theo kịp, tôi bị cảnh sát bắt trong lần đầu đi phát tờ rơi chân tướng, bị giam giữ phi pháp tại trại tạm giam 24 ngày. Lúc trở về, tôi không luyện công nhiều, có khi còn chơi mạt chược, bận bịu việc buôn bán kiếm tiền. Không lâu sau những bệnh cũ lại tái phát, thân thể lại như trước kia. Con cái nhìn thấy tôi không ổn liền đưa tới bệnh viện, nói tôi đừng chết ở nhà khiến người khác chê cười.

Lúc đó trong tâm tôi hiểu ra, tôi nói tôi là người luyện công, kiên quyết không đi bệnh viện. Người nhà không nghe, mang tôi lên xe đưa đi bệnh viện. Sau khi vài người bác sĩ kiểm tra, đều nói tôi sắp chết, bệnh viện không nhận, trả về nhà. Lúc ấy con trai tôi lại mời một vị bác sĩ họ Cao ở khoa thận. Ông ấy đến phòng bệnh, lật mí mắt tôi lên xem và nói, dựa theo tình trạng bệnh tình này đáng lẽ không còn sống nổi nữa rồi. Tôi nói tôi là người luyện Pháp Luân Công. Ông ấy vừa nghe tôi luyện Pháp Luân Công, liền nói người luyện Pháp Luân Công không cần uống thuốc, không cần tiêm, bà đến đây làm gì?

Tôi biết Sư phụ đang điểm hoá cho tôi, liền khóc: Thưa Sư phụ, Ngài vẫn còn quản một đồ đệ không cố gắng như con, không bỏ rơi con. Xin Ngài cho con chút văn hoá, để con biết chữ, có thể xem sách “Chuyển Pháp Luân,” có thể biết tu luyện thế nào. Lên núi đao, xuống biển lửa con cũng không sợ, cái gì cũng không ngăn được con đường tu luyện của con.

Đêm hôm đó về nhà, tôi có một giấc mơ, mơ thấy Sư phụ cho tôi xem sách. Từ hôm đó, từ một người không biết chữ tôi đã có thể đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân,“ lúc học Pháp đọc rất trôi chảy, thân thể lại hồi phục khỏe mạnh một cách thần kỳ.

Tôi biết sinh mệnh của tôi là do Sư phụ kéo dài thêm, vì vậy tôi muốn đem toàn bộ sức lực của mình cho việc trợ Sư chính Pháp. Tôi không biết viết chữ, nên đã mua một hộp phấn bảng học viết trên mặt đất chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” viết xong lại xoá, lại viết lại xoá, sau nhiều lần cuối cùng cũng viết được. Tôi liền đi viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khắp mọi nơi, muốn nhiều người hơn nhìn thấy, minh bạch chân tướng mà được cứu.

Sau này, tôi đến từng nhà để khuyên tam thoái. Người quen biết tôi nói: Đại Pháp thật tốt, Sư phụ của bà không uổng công cứu mạng bà; bà đã khoẻ rồi còn đi cứu người khác, tâm bà thật tốt, thật quá thiện lương. Tôi nói với họ: Vậy ông hãy cảm tạ Sư phụ của tôi nhé, là Đại Pháp đang cứu mọi người, hãy nhớ kỹ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Người ở nông thôn chúng tôi mỗi tuần đều có phiên chợ lớn. Mỗi lần họp chợ, tôi đều đến giảng chân tướng, khuyên tam thoái, để chúng sinh ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/14/等死的我得到大法救度-436769.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/11/199483.html

Đăng ngày 28-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share