Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 17-02-2022] Tôi là người làm nghiên cứu khoa học, công việc chủ yếu là hoàn thiện một bộ phận chức năng trong hệ thống, đồng bộ với tổng thể.
Một buổi sáng, lãnh đạo bộ phận tới gặp tôi với giọng thương lượng: “Bố của giám đốc L bị ung thư, anh ấy cần xin nghỉ mấy ngày về thăm bố. Dự án anh ấy phụ trách vốn dĩ không thuộc phạm vi công việc của anh, nhưng cả bộ phận chúng ta quả thực không điều được người thay thế. Cũng có người bộ phận kỹ thuật nhưng cơ bản đều đang đi công tác bên ngoài, không cử được ai. Không biết anh có thể tiếp nhận phụ trách dự án này không?” Lãnh đạo hỏi tôi với ánh mắt mong đợi, ông ấy nói: “Anh có thể phụ trách công việc tổng thể, tôi sẽ bảo đồng nghiệp D tới làm cùng anh.” Nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của lãnh đạo, tôi gật đầu đồng ý. Cụ thể cần làm gì, tôi vẫn hoàn toàn không biết.
Buổi chiều, lãnh đạo gọi tôi, đồng nghiệp D và người quản lý kế hoạch tới văn phòng họp. Tôi vừa vào, liền thấy đồng nghiệp D mặt ủ rũ, trầm mặc, ngồi đó không nói gì. Người quản lý kế hoạch nói với tôi: “Xin lỗi, làm khó cho anh rồi.” Lãnh đạo nghiêm túc nói: “Bên A của dự án này đã tới, yêu cầu chúng ta hoàn thành tất cả công việc trong bảy ngày, sau 10 ngày bàn giao. Nếu không thể hoàn thành đúng hạn, hậu quả rất nghiêm trọng. Còn nữa, bên A nghe nói tiến độ chúng ta chậm chạp, sau này mỗi ngày đều đến chỗ chúng ta giám sát, cho nên chúng ta cần xem trọng dự án này.”
Sau đó đồng nghiệp D liệt kê lại các công việc đã hoàn thành và vấn đề hiện tại. Tôi nghe qua, thấy rằng hiện tại họ mới chỉ làm được một số phần việc phụ. Vấn đề lớn nhất bây giờ là không biết bước tiếp theo phải làm gì và làm như thế nào.
Buổi tối, đồng nghiệp D và tôi gọi điện thoại nói chuyện hơn một giờ, anh ấy phàn nàn: “Ngày mai khách hàng tới giám sát rồi, nhưng hai chúng ta đều không rõ dự án này cần phải làm gì. Trước mắt, người nắm rõ dự án này nhất là giám đốc L hiện tại không xuất hiện, năm ngày quan trọng nhất của dự án anh ấy không tham gia chút nào sao? Trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, ai có thể tiếp nhận cục diện rối rắm này?! Ngày mai chúng ta cần tìm lãnh đạo, dự án này nhất định giám đốc L phụ trách, nếu không không cách nào làm được!”
Tôi thấy anh ấy thực sự sốt ruột vì dự án này. Đồng thời, bởi vì tôi tiếp nhận giữa chừng, không nắm được tổng thể dự án, thời gian lại cấp bách, anh ấy cũng không an tâm về tôi. Anh ấy cho rằng căn cứ vào tình trạng trước mắt, lãnh đạo nên mời giám đốc L quay lại mới đúng.
Ngày hôm sau, tôi tìm được giám đốc L, hỏi thăm một chút về tình hình dự án. Anh ấy nói với tôi chỉ có thời gian một buổi trưa vì anh ấy đã mua vé về quê vào buổi chiều. Chúng tôi liền mời một chuyên gia có kinh nghiệm cùng nhau nghiên cứu yêu cầu kỹ thuật của dự án. Sau khi chúng tôi phân tích kỹ lưỡng mục đích nhu cầu, chuyên gia nói hạng mục này nếu giao cho ông làm thì cần một tháng. Rất rõ ràng, mọi người đều biết thời gian một tuần hoàn toàn không thể hoàn thành. Sau khi giám đốc L giao tài liệu cho tôi liền rời đi.
Tôi lật xem những tài liệu này, sau khi kiểm tra từng nội dung công việc, xác thực dự án này có rất nhiều vấn đề tồn tại: những thiết bị cần thiết chưa tới đủ; phần thiết bị đã nhận được không đạt yêu cầu; đối với các thiết bị cần sửa chữa, có một số linh kiện đã ngừng sản xuất. Một số linh kiện chủ chốt đặt hàng ở nhà máy đã phá sản; một số sản phẩm còn chưa bắt đầu gia công…
Mà lúc này bên khách hàng đã đến giám sát, tôi lập tức cảm thấy áp lực rất lớn. Đồng nghiệp D tìm lãnh đạo thương lượng để giám đốc L làm người phụ trách nhưng lãnh đạo không chấp nhận, vì vậy anh ấy thúc giục tôi nhanh tìm lãnh đạo để đổi người. Tôi thật hy vọng được giải thoát khỏi cái “hố” này, nhưng lúc này tôi làm cách nào thoát được?
Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi khi đệ tử gặp vấn đề, nhớ tới Sư phụ liền cảm thấy một sức mạnh to lớn đang ủng hộ tôi, dần dần xua đi những phiền não của tôi.
Sư phụ giảng:
“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích. Họ đều làm việc như thế cả, làm cho diện mạo tinh thần toàn bộ nhà máy khởi sắc [hơn lên], hiệu quả kinh tế của nhà máy cũng tốt.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)
Tôi lặp đi lặp lại, nhớ kỹ mấy câu này, trong tâm bình tĩnh lại. Trong đầu tôi lóe lên tia sáng và biết bản thân nên làm thế nào.
Chính vì không có người, lãnh đạo bất đắc dĩ mới giao công việc này cho tôi. Trước mắt, ngoài giám đốc L, đồng nghiệp D, tôi là người nắm rõ dự án này nhất. Nếu như lúc này tôi cũng thoái thác, người nhận tiếp theo sẽ mất một thời gian nhất định để làm quen với dự án, như vậy thời gian làm sẽ càng ngắn, cuối cùng cơ hội hoàn thành dự án cũng ít hơn.
Đối với bên khách hàng mà nói, chúng tôi liên tục chậm trễ thời hạn sẽ chỉ làm họ mất tín nhiệm, cũng khiến mâu thuẫn gia tăng. Giai đoạn trước bởi vì chúng tôi kéo dài thời hạn, đã khiến bên khách hàng chịu tổn thất, cũng hao phí nhân lực tới đây giám sát. Thời gian này nên xử lý hết những vấn đề nan giải, để đảm bảo dự án có thể bàn giao đúng hẹn. Tôi không thể lại lãng phí thời gian, đi tính toán được mất cá nhân.
Sau khi hiểu ra, tôi lập tức triển khai công việc. Những công nhân tới hỗ trợ cũng hết sức phối hợp. Trong hoàn cảnh vô cùng gấp rút, họ đã làm việc cả ngày. Có lúc thậm chí làm tới 4 giờ sáng, đến 7:30 sáng lại làm tiếp. Họ làm việc không ngại khổ, khiến tôi vô cùng cảm động. Với những thiết bị chưa đến, nhân viên quản lý cũng giúp tôi điều phối kênh khác; Với những thiết bị không đạt yêu cầu chỉ tiêu, nhà máy cũng gắng sức phối hợp sửa chữa; Có một thiết bị trong module bị hỏng hóc, cần phải duy tu. Tôi thường xuyên liên lạc với xưởng sản xuất, nhà máy nói vừa khéo họ lại có những linh kiện đã ngừng sản xuất. Khi được sửa chữa xong và gửi về, vừa đúng ngày cuối cùng bàn giao; mà bộ phận các sản phẩm chưa gia công, nhà máy cũng đều chạy đúng hạn hoàn thành.
Cứ như vậy, công việc của chúng tôi tiến triển vô cùng thuận lợi, tất cả đều đúng kế hoạch. Phía khách hàng cũng nhìn thấy thái độ chân thành khẩn trương và nỗ lực làm việc của chúng tôi, thời gian giám sát càng ngày càng ngắn. Cuối cùng anh ấy cảm thấy việc anh ấy đến làm ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi, nên đã không tới nữa. Tôi biết đây là hạt giống của sự tin tưởng đã bén rễ.
Đồng nghiệp D cũng thay đổi thái độ tiêu cực bị động trước kia, chủ động cân nhắc cho tiến độ của hạng mục, mấy lần khi cần dùng gấp tài liệu đều chủ động lái xe đến lấy. Còn tôi, mặc dù mỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ, cũng chẳng nghĩ tới việc uống nước, nhưng trong tâm lại vô cùng kiên định. Tôi biết, đây đều là kết quả của “thiện báo“.
Đến giai đoạn giữa của dự án, tôi biết tin mẹ tôi được bệnh viện chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Ban đầu vốn chuẩn bị sắp xếp làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng sau khi kiểm tra toàn thể, phát hiện mẹ tôi bị xơ gan nghiêm trọng, thân thể không thể chịu đựng cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u, nhất thiết phải bảo vệ gan trước. Bác sĩ nói nếu đi bảo vệ gan trước sau đó mới làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, cũng không rõ tốc độ phát triển của khối u đến đâu. Bác sĩ nói: ”Chúng tôi cũng không có cách nào…” Cứ như vậy, bệnh viện cho mẹ tôi làm thủ tục xuất viện.
Mà lúc này tôi vì bận việc dự án, không thể ở bên mẹ, mặc dù chỗ làm chỉ cách nhà bố mẹ vẻn vẹn 1km. Một lần trong lúc ăn cơm trưa, nỗi khổ sở lại dâng lên trong tâm tôi, tôi nghĩ: “Người nhà giám đốc L bị ung thư, có thể bỏ lại công việc không quản, về nhà chăm sóc cha mẹ. Mà mẹ tôi cũng bị ung thư! Tôi lại bị trói buộc trong dự án gắt gao này, không thể cựa quậy.” Áp lực, tủi thân bao trùm lấy tôi, nước mắt tôi không ngừng rơi.
Lúc đó, tôi cảm thấy Sư phụ đã dùng từ bi bao bọc tôi, khiến trong tâm tôi thả lỏng, bình an lại. Tôi nhớ ra: Tôi và mẹ đều có Sư phụ quản, chúng tôi không cần bi thương như vậy, bởi vì chúng tôi tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, điều ấy sẽ khiến mọi việc ổn thỏa.
Dự án cuối cùng đã được bàn giao đúng kỳ hạn. Mẹ tôi nhờ thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cũng hiểu ra chân lý của sinh mệnh, chân chính bước vào thực tu Pháp Luân Đại Pháp, cuối cùng đắc được phúc báo, vượt qua thời khắc nguy hiểm đến sinh mệnh.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/17/一个棘手的项目解决了-439076.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/24/199645.html
Đăng ngày 04-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.