Bài viết của đệ tử Đại Pháp từ Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 24-05-2021] Trước khi tu luyện Đại Pháp, cơ thể tôi rất yếu, bị viêm loét dạ dày nghiêm trọng, rong kinh, thoát vị đĩa đệm thắt lưng v.v.. Dịch huyết cũng không bình thường, và tiểu cầu giảm xuống chỉ còn 1/3 so với người bình thường, ngay cả khi dùng nhiều loại thuốc khác nhau thì tình trạng cũng không thể cải thiện được. Mọi người tôi quen biết đều nói rằng khuôn mặt tôi khi đó xám như tro tàn, chẳng ra hình người gì cả.

Một đồng nghiệp cùng đơn vị đã tốt bụng giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Lúc đầu, tôi chỉ đến điểm luyện công luyện để tập các bài công pháp vì thể diện và tâm lý muốn thử một chút. Không ngờ, mới chỉ luyện động công mới khoảng 20 ngày, tôi đã cảm thấy thân thể trở nên rất nhẹ nhàng, thật giống như Sư phụ đã giảng:

“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm giác bị chấn động sâu sắc, và kể từ đó đã bước vào cánh cửa tu luyện.

Trong quá trình tu luyện, tôi đã nhiều lần trải qua tiêu nghiệp bệnh, mỗi lần đều nhờ vững tin vào Đại Pháp, giữ vững tâm tính mà chỉ trong vài ngày là vượt quan được, thân thể cũng càng ngày càng tốt.

Nhưng có một lần nghiệp bệnh lại tiếp diễn trong một thời gian dài. Điều đó đã để lại cho tôi một bài học sâu sắc. Đó là mùa đông khoảng bảy, tám năm trước, để làm tốt công việc người thường, tôi đã tăng ca lại còn làm thêm giờ, và buông lơi học Pháp luyện công. Đột nhiên, phần cổ của tôi bị đau dữ dội, đau liên tục suốt 24 giờ, khiến cơ thể tôi không thể cử động, cũng không thể đọc sách học Pháp, tôi chỉ có thể đau khổ mà chịu đựng.

Chính niệm không đủ, quan niệm của người thường liên tục xuất hiện, trong khoảng hơn 20 ngày, tình trạng càng ngày càng tệ. Gia đình tôi liên tục phàn nàn và thúc giục tôi đến bệnh viện.

Một buổi sáng cuối tuần, gia đình chở tôi đến bệnh viện. Sư phụ từ bi thấy tôi thiếu chính niệm nên đã hết lần này đến lần khác điểm hóa cho tôi. Lúc đầu, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đều đến làm việc, chỉ có bác sĩ mà tôi đã đăng ký là không đến, tuy tâm tôi biết có điều gì đó khác lạ, nhưng vì có gia đình đi cùng nên vẫn không rời bệnh viện được. Hơn nửa giờ trôi qua, ngay khi tôi đang do dự, một đệ tử Đại Pháp mà tôi quen biết đột nhiên đến, trùng hợp anh ấy đang đưa người nhà đến đây khám bệnh. Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy ngạc nhiên hỏi xem tôi đang làm gì ở đây? Tâm tôi chấn động và ngay lập tức hiểu ra. Tôi biết rõ mình là đệ tử Đại Pháp đang tiêu trừ nghiệp bệnh, nhưng lại đến đây, chẳng phải chỉ vì không buông bỏ được cái “bệnh” đó sao? Căn nguyên hành vi của tôi là ở đâu? Đó chẳng phải là vì không đủ chính tín vào Sư phụ và Đại Pháp sao?

Tôi lập tức đứng dậy đi về, người nhà hỏi tôi còn đến nữa không? Tôi nói dứt khoát: Không đến nữa! Nhờ niệm này, cơn đau đã biến mất ngay ngày hôm đó và cơ thể tôi trở lại bình thường vào ngày hôm sau.

Lần tiêu nghiệp bệnh này khiến tôi nhận thức sâu sắc rằng chính niệm là vô cùng quan trọng, và cơ sở của chính niệm chính là tín Sư tín Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/24/423757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/12/193658.html

Đăng ngày 19-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share