Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-05-2022] Cả hai con trai tôi đều từng gặp tai nạn có khả năng mất mạng. Một đứa bị xe tải cán qua chân, đứa còn lại thì đâm xe vào xe ba gác. Chúng tôi biết rằng mỗi lần như vậy, Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã bảo hộ cho các con tôi. Trong dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp trọng đại này, toàn thể gia đình chúng tôi muốn nói với tất cả mọi người biết về sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Toàn thể gia đình chúng con xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến Sư phụ và Đại Pháp đã cứu độ chúng con!
Từ một gia đình có hoàn cảnh bi đát thay đổi thành một gia đình được xóm làng ngưỡng mộ
Tôi năm nay 66 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc đủ mọi loại bệnh. Khi tôi mới hơn 30 tuổi, bác sĩ nhận định rằng tôi đã vô phương cứu chữa, và điều tốt nhất tôi có thể làm là cầu mong cho bệnh tật của tôi sẽ không chuyển biến xấu đi. Chồng tôi cũng mắc bệnh khá nặng, ông ấy bị viêm loét đại tràng mãn tính và sau đó được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt nặng.
Ở trong thôn, chúng tôi nổi tiếng là gia đình của bệnh tật và hay gặp rắc rối.
Tháng 1 năm 1995, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghiêm khắc chiểu theo các Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp trong mọi việc làm của mình và các vấn đề sức khoẻ của tôi đã được giải quyết. Tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi mà không cần điều trị hay uống thuốc. Nhìn thấy sự cải biến kỳ diệu của tôi, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì ông ấy chỉ đi học có một năm nên gần như không biết chữ. Ông ấy đã vượt qua trùng trùng khó khăn khi tham gia đọc Pháp cùng các học viên khác. Không lâu sau, mọi bệnh tật của ông ấy cũng biến mất.
Từ đó, cuộc sống của chúng tôi ngày một tốt lên. Trong suốt hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi chưa bao giờ uống một viên thuốc, và gia đình bi đát xưa kia của chúng tôi nay đã trở thành niềm ngưỡng mộ của thôn làng.
Kiên định tin tưởng Đại Pháp đã cứu con trai tôi khỏi bị cắt cụt chân
Ngày 20 tháng 11 năm 1997, lúc đó con trai út của tôi vẫn còn nhỏ, cháu cùng người lớn đi nhặt sắt vụn ở bãi rác. Khi xe tải chở rác tiến vào, còn chưa đợi chiếc xe dừng lại hẳn, con trai đã vội vàng leo lên. Cháu té xuống và xe tải đã cán qua đôi chân của cháu. Tôi vội chạy đến bãi rác, thì thấy con trai đang nằm rạp trên đất, đang run rẩy và không thể cử động. Dù tình cảnh của con trai có vẻ nguy hiểm, nhưng tôi không sợ hãi. Tôi bảo cháu: “Con đừng sợ. Cả nhà chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta có Sư phụ bảo hộ. Tuy con chưa đọc Pháp nhưng con đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ rồi. Con có nhớ Sư phụ đã giảng một bà cụ bị xe hơi tông nhưng tâm bà rất chính, không yêu cầu tài xế bồi thường. Bà nói bà không sao và tự mình bò lên và đứng dậy. Kể quả là, bà đã không bị thương. Chúng ta sẽ làm giống như vậy và đảm bảo con sẽ không sao cả”. Con trai tôi gật đầu đồng ý.
Khi lãnh đạo của công ty xe tải tới, mọi người đều chỉ trích người lái xe. Tôi bảo với người lãnh đạo: “Chúng tôi không đòi tiền bồi thường, chỉ cần ông lái xe đưa thằng bé đến bệnh viện là được. Ông không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào”. Ông ấy lập tức đồng ý.
Trong khi kiểm tra tại bệnh viện, cẳng chân phải dưới đầu gối của con trai tôi bị sưng lên rất to và tím đen. Phần da thịt dưới mắt cá chân trái bị cán nát, có máu và nước dịch màu vàng rỉ ra. Con trai tôi hỏi bác sĩ: “Cháu sẽ thế nào ạ?” Bác sĩ nói: “Cưa chân”. Nghe vậy con trai tôi bắt đầu gào khóc. Tôi cúi xuống, nói nhỏ vào tai con trai: “Con đừng nghe lời bác sĩ. Lời ông ấy nói không tính, chúng ta nghe lời Sư phụ”. Con trai tôi lập tức nín khóc.
Một lúc sau, kết quả chụp phim X-quang được đưa đến. Bác sĩ bảo chúng tôi: “Xương ở chân đều bình thường”. Chúng tôi mỉm cười. Sau đó bác sĩ này đưa phim X-quang cho các bác sĩ khác xem, họ đều kinh ngạc và nói đó là kỳ tích. Họ đều thắc mắc làm sao điều này có thể xảy ra khi một chiếc xe tải nặng như vậy cán qua cẳng chân và bàn chân của con tôi. Đến ngày thứ năm, con trai tôi xuất viện về nhà. Chúng tôi chỉ tiêu tốn tổng cộng 260 nhân dân tệ.
Hai tuần sau, thằng bé đã có thể chạy xe đạp và ra ngoài chơi đùa.
Đại Pháp đã cứu mạng con trai lớn của tôi
Trưa ngày 9 tháng 8 năm 2015, con trai của chú tôi đã mượn xe ba gác máy dầu của chúng tôi để chở thân ngô từ ruộng về nhà. Cậu ấy vừa mới ra khỏi nhà chúng tôi thì con trai lớn của tôi lúc ấy đang chạy xe máy lao tới và đâm vào đầu xe ba gác. Cậu ấy ngay lập tức gọi điện cho con trai út của tôi, và thằng bé vội chạy đến. Chồng tôi đi xe tay ga đến, và tôi cũng sớm đến hiện trường.
Toàn bộ phần trước của chiếc xe máy mà con trai lớn của tôi điều khiển đã bị vỡ thành nhiều mảnh. Phía trước bên trái của xe ba gác bị hư hại. Túi bột mì mà con trai lớn của tôi mua đã bị rách toách và bột văng tứ tung trên đường, còn con trai tôi bị văng xa vài thước và đang nằm trên thửa ruộng gần đó. Một bên chân của cháu là còn mang giày, chiếc giày ở cần còn lại văng ra nằm trên vệ đường. Đám đông tụm lại xem nhưng không ai dám chạm vào cháu.
Tôi bước đến chỗ con trai, ngồi xổm xuống rồi chạm vào đầu cháu. Mắt cháu nhắm nghiền và không nhúc nhích gì. Dưới cằm của cháu có một vết rách dài khoảng 1 cm. Mặt cháu sưng lên nhanh chóng và da của cháu nóng lên. Tôi bình tĩnh nói vào tai cháu: “Nếu con có thể nghe thấy mẹ nói thì trong tâm hãy niệm lớn: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu con!” Tôi cũng niệm ba lần:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời” (Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy má của con trai phồng lên. Cháu thở ra một hơi và lập tức tỉnh lại.
Thấy cháu tỉnh lại, lấy lại ý thức, đám đông dần dần rời đi. Chồng tôi ngồi xổm xuống và nói: “Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu con. Con hãy cầu Sư phụ giúp đỡ nhé”. Tôi mỉm cười và nói với con trai: “Con xem, cha rất lo cho con”. Cháu khẽ gật đầu. Sau đó tôi nói: “Con đừng sợ. Chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có Sư phụ bảo hộ. Sẽ không có chuyện gì đâu. Chân của em con bị xe tải cán qua nhưng không bị sao cả vì chúng ta tin tưởng Sư phụ tin tưởng Đại Pháp. Cong cũng vậy, sẽ ổn thôi. Con nhất định phải giữ vững một niệm này: Con có Sư phụ bảo hộ và sẽ không có chuyện gì xảy ra với con hết!”
Khi chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện, bác sĩ cho cháu chụp CT. Kết quả cho thấy cháu không bị nguy hiểm gì cả và nằm lại bệnh viện để bác sĩ theo dõi tình hình, trên người không có vết thương. Chỉ có khuôn mặt và cơ thể bị bầm tím. Vào ngày thứ sáu, cháu xuất viện.
Con trai tôi hồi phục rất nhanh. Chỉ hơn một tháng mà cháu có thể làm việc đồng áng. Hai tháng sau, cháu đã có thể đi xe máy trở lại. Mùa đông năm đó, cháu đưa đón vợ đi làm bằng xe máy trên đoạn đường ngập tuyết.
Sau hai vụ tai nạn này, tôi đã suy ngẫm sâu sắc về những gì đã xảy ra. Khi nhớ lại những cảnh tượng đó, nước mắt tôi trào ra. Từ tận đáy lòng con muốn gửi lời cảm tạ sâu sắc đến Sư phụ, Ngài đã cứu hai đứa con trai của con, cứu cả gia đình chúng con!
Không từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của cả gia đình chúng tôi đối với ân cứu độ của Sư phụ. Tôi hy vọng bài viết này có thể bày tỏ một chút nhỏ nhoi những lời cảm ơn chân thành của chúng tôi! Tôi sẽ làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, đáp ứng sự kỳ vọng của Sư phụ, cố gắng xứng đáng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ và xứng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp. Con xin khấu đầu cảm tạ Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/31/442281.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/5/201695.html
Đăng ngày 04-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.