Bài viết của một học viên phương Tây ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 04-03-2022] Gần đây tôi đi máy bay đến một thành phố ở cực bên kia của đất nước để tham gia một sự kiện được tổ chức bởi cả học viên và người thường, gồm nhiều khách VIP. Khu vực này nổi tiếng là nơi thịnh vượng nhất đất nước.

Vị học viên tổ chức đã thuê một ngôi nhà lớn để làm chỗ ở cho các học viên tới hỗ trợ sự kiện, trong đó có bốn học viên phương Tây, bốn học viên này dùng bốn phòng ngủ ở tầng trên cùng của ngôi nhà. Phòng ngủ của tôi ở bên cạnh phòng tắm. Đèn chính trong phòng ngủ của tôi rất mờ và nó được nối với một chiếc quạt lớn đang quay ở ngay phía trên của chiếc giường. Tôi cùng một học viên khác cố gắng làm cho đèn sáng hơn, nhưng không được, vì vậy tôi đã dùng đến các đèn cạnh để có thể nhìn được rõ hơn trong phòng.

Khi tất cả các học viên ở trong ngôi nhà đã hoàn thành việc chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm sau, lúc đó trời đã muộn. Do chênh lệch ba tiếng về múi giờ, thậm chí là chênh lệch nhiều hơn đối với những người tới từ bờ bên kia của đất nước, trong đó có tôi, và tôi thực sự rất mệt. Tôi chuẩn bị lên giường, tắt đèn chính và ngồi phát chính niệm.

Đột nhiên, đèn chính bật sáng, và chiếc quạt bắt đầu quay rất nhanh. Việc này khiến tôi phân tâm việc phát chính niệm. Tôi cố gắng tập trung loại bỏ can nhiễu, nhanh chóng ra khỏi giường để tắt đèn và quạt, rồi trở lại ngồi xuống tiếp tục phát chính niệm. Ngay khi tôi trở lại, đèn tiếp tục sáng và quạt lại quay. Tôi cố gắng không động tâm, chỉnh lại đồng hồ bấm giờ để phát chính niệm và hoàn thành việc này trong điều kiện quạt quay và đèn sáng. Sau đó tôi tắt đèn và quạt rồi đi ngủ. Tôi bị động tâm. Tôi không biết nguyên nhân gì đã làm đèn sáng. Tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Khi còn bé, tôi đã luôn sợ các sinh mệnh ở không gian khác và vì thế, lúc ở một mình tôi sợ chết khiếp. Tôi chỉ vượt qua được nỗi sợ sau khi bắt đầu tu Đại Pháp, khi ấy tôi đã là một thanh niên.

Khi hạ đầu xuống gối, tôi nghĩ trong tâm: “Ta là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta phủ nhận bất cứ can nhiễu nào và chỉ đi theo an bài của Sư phụ, không đi theo bất cứ an bài nào khác.” Tôi bớt sợ hãi và bắt đầu ngủ. Rồi đột nhiên quạt ở phía trên đầu tôi bắt đầu quay và đèn lại sáng. Tôi mở mắt. Đèn bắt đầu sáng bừng lên, sáng hơn nhiều trước đó. Tôi mở cửa phòng và bật điện hành lang. Tôi nhìn vào cửa phòng ngủ của các học viên khác. Tất cả đều đóng và đèn trong phòng họ thì tắt. Tôi không muốn làm phiền họ.

Tôi mệt và cần ngủ một chút trước sự kiện ngày hôm sau của chúng tôi. Tôi nghĩ đến việc ngủ trên sàn ở bên ngoài phòng hoặc trên ghế dài dưới nhà, nhưng tôi biết các học viên khác sẽ thấy tôi và có thể lo lắng cho tôi, và sẽ muốn giúp tôi phát chính niệm để loại bỏ đi trạng thái bất an mà tôi đang đối diện. Điều đó sẽ khiến họ bị mất tập trung vào sự kiện giảng chân tướng lớn ngày mai mà cần tất cả chúng tôi phối hợp. Tôi không muốn tình trạng của mình can nhiễu tới việc đó, nên tôi quyết định phải tự mình trực tiếp đối diện. Tôi ngồi trên giường và phát chính niệm trở lại, tập trung loại bỏ bất cứ thứ gì đang cố gắng can nhiễu tôi.

Lần này, tôi cũng hướng nội và nhận ra rằng mình vẫn có tâm vô cùng sợ hãi các sinh mệnh ở các không gian khác mà tôi không thể nhìn thấy. Khi còn nhỏ, tôi thấy nhiều sinh mệnh, nhưng thị lực và trí nhớ của tôi không rõ ràng. Tôi chỉ là luôn cảm thấy sợ hãi. Và thậm chí khi trưởng thành, thỉnh thoảng tôi cảm thấy các sinh mệnh ở không gian khác đang ở quanh tôi. Tôi sợ rằng chúng là ma quỷ và chúng sẽ cố gắng trêu hay làm hại tôi. Thỉnh thoảng tôi xin Sư phụ bảo hộ tôi và gia trì chính niệm cho tôi để tôi có đủ dũng khí lờ chúng đi, nhưng bây giờ tôi biết rằng mình vẫn có tâm sợ hãi. Tôi nhận ra rằng mình có chấp trước sợ thấy các sinh mệnh ở không gian khác.

Đêm hôm đó, đèn và quạt bật tắt trong nhiều giờ, nhưng khi phát chính niệm, tôi đã hướng nội và loại bỏ tâm sợ hãi. Trong tâm, tôi nói với Sư phụ rằng con không sợ các sinh mệnh ở các không gian khác và tôi đã không còn sợ thấy chúng nữa. Tôi tắt đèn, để cửa phòng mở, để đèn hành lang sáng và đi lên giường phủ kín chăn trên đầu để che đi ánh đèn.

Sáng hôm sau, một đồng tu ở cùng tầng nói với tôi rằng cả đêm, anh ấy đã qua phòng tôi hai lần để dùng phòng tắm. Anh ấy nghĩ thật kỳ lạ là cửa chính lại mở và đèn sáng. Lần thứ hai đi qua phòng tôi, anh ấy nhìn và thấy tôi đang ngủ trên giường với chăn trùm kín đầu. Anh ấy đi vào phòng tắm và ngay lập tức nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng. Anh ấy nghĩ rằng thật kỳ lạ là tôi có thể bật dậy khỏi giường đóng cửa phòng ngủ nhanh đến thế. Tôi biết rằng không phải là tôi đóng cửa.

Sau khi chủ động buông bỏ tâm sợ hãi bằng chính niệm và xin Sư phụ gia trì, tôi đã chìm vào một giấc ngủ sâu và có một giấc mơ rất sống động. Trong mơ, tôi đang ngồi trên giường trong phòng ngủ nói với các học viên trên sàn về việc tôi bị bất an bởi một cái gì đó làm đèn sáng và quạt quay, đặc biệt khi tôi phát chính niệm. Tôi kiên quyết nói các học viên khác rằng chúng không thể can nhiễu như thế và sau đó tôi nói tôi sẽ gọi các sinh mệnh đó ra và đối mặt với những gì chúng làm.

Ngay khi tôi gọi chúng ra, một sinh mệnh trông hung ác, giận dữ xuất hiện và tiếp cận tôi. Nó bẩn thỉu và trông như một con yêu quái hay thây ma, với da thịt bị xé nát và bên ngoài bám đầy chất bẩn. Tôi đứng dậy đối mặt với nó và nhận ra mình to lớn hơn nó rất nhiều. Đột nhiên, có thêm hàng chục sinh mệnh trông giận dữ xuất hiện. Tôi nghiêm khắc nói với chúng rằng chúng không thể can nhiễu đệ tử Đại Pháp, chúng tuyệt đối không thể. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho chúng và nói với chúng về Pháp Luân Đại Pháp và về Sư phụ. Chúng không tấn công tôi. Chúng đã lắng nghe.

Sau đó những sinh mệnh này dẫn tôi đến chỗ giống như hang động đá nơi mà chúng sống. Chúng ngồi với tôi và nói với tôi về sinh mệnh của chúng. Chúng nói chúng đại diện cho sinh mệnh của nhiều động vật đã chết trong khu vực. Chúng muốn chỉ cho tôi đống xác động vật bị lột da, nhưng tôi lịch sự từ chối.

Tôi tìm thấy một bức hình nhỏ được đóng khung của Sư phụ Lý ở trên mặt đất và tôi đã nâng lên để lau. Tôi giải thích cho chúng về bức ảnh và chúng cần phải giữ gìn cẩn thận, tôn kính và không để bức ảnh bị bẩn như thế nào. Chúng thành tâm nói rằng chúng sẽ làm như thế. Tôi hỏi tên của chúng và chúng nói rằng chúng gọi nhau là thần. Tôi cố giấu sự ngạc nhiên của mình. Từ vẻ ngoài của chúng, với tầm nhìn có hạn của tôi, chúng trông như những sinh mệnh bẩn thỉu, kinh khủng, nhưng lời nói của chúng rất chân thành. Tôi hỏi chúng liệu chúng có thể gọi nhau bằng tên khác không và chúng dường như ngạc nhiên về câu hỏi của tôi. Sau khi nghĩ một chút, chúng nói chúng có thể được gọi là những “thiên thần.”

Tôi không có khái niệm về thời gian ở không gian đó và không biết tôi đã ở lại với chúng bao lâu, nhưng tới cuối chuyến thăm, tôi nhận ra rằng diện mạo của chúng đã bắt đầu thay đổi. Làn da bẩn thỉu trước đây của chúng nay đã sạch sẽ và nhiều khuôn mặt đã trở nên trắng trẻo và nhẵn mịn, thậm chí sáng rực rỡ. Mái tóc đen rối của chúng, trước đó trông bẩn thỉu đến nỗi tôi không thể biết đó có phải là tóc hay không, giờ đã trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ. Một số chúng bây giờ đã có mái tóc sáng màu. Chúng đang thay đổi trước mắt tôi. Lúc tôi và chúng chia tay, tôi thấy một số chúng có mái tóc trắng sáng bóng với những phần màu vàng mềm mại. Chúng tỏa sáng với vẻ đẹp thanh tao và chúng tôi tạm biệt nhau với nụ cười hạnh phúc.

Vào buổi sáng, khi tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, đèn và quạt trong phòng tôi đã tắt. Tôi cùng một đồng tu luyện các bài công pháp đứng ở bên ngoài phía sau ngôi nhà, chỗ sân đá có cảnh đẹp. Tôi có thể cảm nhận được các sinh mệnh đó đang quan sát tôi. Tôi có cảm nhận rằng chúng tôn kính các bài công pháp của Đại Pháp và năng lực của các đệ tử Đại Pháp vì có thể luyện công và tu luyện trong thế giới con người.

Tối hôm sau, tôi vào phòng ngủ như thường lệ và phát chính niệm trước khi đi ngủ. Tôi cảm nhận được rằng ở xung quanh các sinh mệnh kia đang quan sát tôi nhưng không làm phiền tôi. Tôi yên tâm rằng sẽ không có can nhiễu, nhưng tôi vẫn có một chút sợ hãi vì tôi vẫn để rèm cửa sổ phòng ngủ mở cho ánh sáng đèn đường chiếu được vào trong. Mặc dù tôi rất nhạy cảm với ánh sáng trong phòng vào ban đêm và đèn đường thì rất sáng và hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn có chút động tâm sau trải nghiệm vào đêm hôm trước và muốn có một chút kết nối với bên ngoài.

Tôi ngủ ngon mà không chút lo lắng và sáng hôm sau tỉnh dậy tôi cảm thấy sảng khoái. Đèn và quạt tắt cả đêm và cửa phòng vẫn đóng. Tôi mở cửa sổ để xem mặt trời đã mọc chưa, nhưng ai đó đã kéo rèm vào cho tôi. Tôi cảm nhận các sinh mệnh đó đang chăm sóc cho tôi và muốn tôi ngủ ngon, nên với lòng tốt, họ đã kéo rèm để ánh sáng đèn đường không làm phiền tôi. Tôi mỉm cười biết ơn.

Tôi tạ ơn Sư phụ đã gia trì cho tôi có được dũng khí để đột phá chấp trước sợ hãi cắm rễ sâu. Tôi nhận ra rằng sợ hãi cũng tạo thành quan niệm rằng các sinh mệnh ở không gian khác sẽ đáng sợ hoặc làm hại tôi, nhưng tôi đã sai, tôi minh bạch sâu sắc hơn rằng tất cả các sinh mệnh đều do Pháp tạo thành và mọi việc đã được Sư phụ an bài cho Chính Pháp và với sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ, chúng ta thực sự không có gì phải sợ cả.

Khi tôi về nhà, tôi kể cho chồng nghe về trải nghiệm của mình. Ngày hôm sau, anh ấy đang học Pháp và chỉ cho tôi đoạn Pháp mà anh ấy vừa đọc làm anh ấy nhớ về trải nghiệm của tôi:

“Nếu là rất không tốt, thì chư vị thanh trừ nó. Đôi lúc [có thể] chọn dùng một cách làm khác, mà hiệu quả cũng rất tốt, không nhất định là hình thức xử lý cực đoan. Chư vị có thể phát xuất một niệm này: ‘Vũ trụ đang trong Chính Pháp, [những vị nào] không can nhiễu tôi chứng thực Pháp, tôi có thể sẽ an bài hợp lý cho các vị, trở thành sinh mệnh tương lai; [vị nào] muốn Thiện giải thì hãy ly khai tôi, đến đợi ở hoàn cảnh cạnh tôi; nếu các vị thật sự không cách nào ly khai tôi, thì cũng đừng gây bất kể tác dụng can nhiễu nào cho tôi, thì tương lai tôi có thể viên mãn, tôi sẽ Thiện giải các vị; [vị nào] hoàn toàn bất hảo rồi, vẫn cứ can nhiễu tôi, chiểu theo tiêu chuẩn là không thể lưu lại được thì chỉ có thể bị thanh trừ, tôi không thanh trừ các vị thì Pháp vũ trụ cũng không lưu các vị đâu.’ Nếu chư vị phát xuất ra một niệm như thế, đối với các sinh mệnh cực thấp mà giảng là quá từ bi rồi. Đối với [những gì] vẫn can nhiễu nữa thì thanh trừ sẽ rất dễ dàng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

“Vâng!” Tôi vui vẻ nói khi chồng đọc đoạn Pháp này cho tôi: “Đó chính là những gì em đã cảm nhận và trải qua.” Mặc dù vào thời điểm đó, tôi không thể nhớ chính xác từng từ trong Pháp, nhưng tôi đã có Pháp trong tâm và biết rằng tôi có thể chiểu theo Pháp để đối mặt với bất cứ sinh mệnh nào muốn can nhiễu.

Trước đây, tôi đã gặp ma quỷ ở các không gian khác mà tôi có thể nhìn thấy và tôi đã phải diệt trừ một số chúng, trong khi một số khác tận dụng cơ hội này để giúp tôi hoặc bất động không can nhiễu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy những sinh mệnh kia và quá trình này quá sống động và rõ ràng. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy các sinh mệnh được tái sinh và quy chính nhờ uy lực của Đại Pháp ngay trước mắt tôi dưới ân điển và từ bi vô hạn của Sư tôn.

Trải nghiệm này đã giúp tôi đề cao tâm tính, buông bỏ nhiều chấp trước hơn và tăng cường chính niệm. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi có thể hữu ích với các đồng tu khác. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ chỗ nào chưa phù hợp.

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/4/199401.html

Đăng ngày 19-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share