Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-03-2022] Một buổi tối mùa hè, khi đang trên đường về nhà sau khi tới chơi với con gái, tôi đi ngang qua một hiệu thuốc lớn và trông thấy một thanh niên khoảng ngoài 20 tuổi đang nằm ở lối vào. Tay và chân của cậu ấy duỗi thẳng, bên cạnh có một chai nước uống. Ngày hôm đó nắng nóng đến nỗi ngay cả đường bê tông cũng nóng phỏng tay.

Tôi xuống xe đạp điện để xem cậu ấy còn sống không. Tôi hét lên: “Chàng trai trẻ, cháu không sao chứ?”

Mặc cho tôi hét lên, khi đó cậu ấy vẫn không thốt ra một tiếng nào, tôi tự hỏi liệu mình có nên gọi xe cấp cứu hay không.

Cậu ấy đột nhiên bật dậy và nói: “Cháu không sao. Cháu chỉ đang giả chết thôi! Cháu là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, gia đình khá giả. Các bạn học của cháu đều nói: ‘Xã hội ngày nay chẳng ai quan tâm nếu bạn ngã gục trên đường. Nếu bạn bị ô tô đâm, người ta sẽ cố tìm mọi cách trốn tránh trách nhiệm’. Cháu muốn thử xem điều này có đúng không. Cháu đã nằm ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, nhiều người đi ngang qua nhưng họ đều phớt lờ cháu. Dì à, tại sao dì lại dừng lại? Tại sao dì lại quan tâm đến cháu?“

Tôi nói: “Dì là một người mẹ. Quan trọng hơn nữa, dì là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý đã dạy dì phải làm điều tốt giúp mọi người và luôn nghĩ cho người khác. Trong bài giảng của mình Sư phụ nói về các mối quan hệ nhân duyên, chúng ta gặp nhau chính là có duyên. Nếu cứ kệ cháu như vậy và bỏ đi, dì sẽ cảm thấy ân hận cả đời”.

Chàng trai trẻ xúc động và liên tục cảm ơn tôi. Cậu ấy nói: “Dì có thể cho con đi nhờ đến ga xe lửa không? Con mệt quá đi không nổi nữa”. Tôi nói: “Tất nhiên rồi!” Cậu ấy liền ngồi lên xe đạp của tôi.

Khi chúng tôi đến gần nhà ga, cậu ấy xuống xe và nói: “Dì cho cháu xuống ở đây”. Tôi hỏi cậu ấy có tiền mua vé không. Cậu ấy trả lời: “Cháu có, cháu sẽ mua vé tàu đêm để về nhà, cháu muốn kể với cha mẹ và các bạn học của mình về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, để họ biết trên thế giới này vẫn còn những người tốt, chính là: các học viên Pháp Luân Đại Pháp!”

“Cô đã cho tôi thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào”

Một ngày nọ, khi đang đạp xe đi chợ, tôi nhìn thấy trước mặt là một người đàn ông cao lớn. Ông ấy chầm chậm đẩy chiếc xe đạp của mình và toàn thân run rẩy.

Khi đến gần, tôi để ý thấy mặt ông ấy tái mét và đang đổ mồ hôi đầm đìa. Tôi hỏi: “Ông đang không khỏe phải không?” Ông ấy đáp: “Tôi mệt quá, đi không nổi nữa”.

Tôi nhanh chóng dựng xe đạp của mình để dắt xe đạp của ông ấy và dìu ông ấy tấp vào lề đường ngồi nghỉ. Tôi nói: “Ông hãy nghỉ ngơi một chút. Tôi có nước trong giỏ xe, ông hãy uống ngụm nước đã”.

Sau khi ngồi khoảng 15 phút, ông ấy dần dần hồi phục. Tôi hỏi ông ấy đang đi đâu. Ông ấy nói: “Tôi đi mua cháo. Trên đường trở về thì chiếc xe đạp điện của tôi bị hết điện và tôi bắt đầu đẩy nó. Trước đây tôi đã từng bị đột quỵ nên bây giờ tôi rất mệt mỏi và khá chóng mặt”.

Tôi hỏi ông ấy đang sống ở đâu và đó là một nơi khá xa. Tôi nói: “Ông vẫn còn cách nhà mình một quãng đường dài và trời thì đang mưa phùn. Để tôi đưa ông về”.

Tôi đưa cho ông ấy chiếc áo khoác đi mưa của mình và dùng dây buộc chiếc xe đạp của ông vào chiếc xe của tôi. Tôi hỏi liệu ông có thể ngồi trên xe đạp của mình không. Ông ấy nói: “Được chứ, tôi ổn rồi”. Tôi ngồi lên xe đạp và kéo ông ấy đi cùng. Chúng tôi đi qua vài con phố trước khi đến tiểu khu nơi ông ấy sinh sống.

Quần áo của tôi đã ướt sũng. Ông ấy cởi áo mưa trả tôi và nói: “Cô hãy mặc vào đi. Tôi cảm thấy mình tệ quá, cô đừng để bị cảm lạnh.” Tôi trả lời: “Tôi không sao“.

Ông ấy nói: “Mời cô vào”. Tôi nói: “Tôi không vào được, tôi còn có một số việc cần làm”. Ông ấy nói: “Hôm nay tôi thật sự đã gặp được một người tốt. Cô thấy đấy, ngày nay còn ai quan tâm đến người khác đâu? Sao cô tốt vậy?”

Tôi nói: “Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

Ông ấy nói: “Nhiều người trong thôn của tôi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng kể từ khi truyền hình phát các chương trình về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn, tôi đã có ấn tượng xấu về Pháp Luân Công”.

Tôi nói: “Ông đã bị lừa rồi. Đó là một trò lừa bịp nhằm bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. ĐCSTQ muốn kích động lòng thù hận của mọi người đối với môn tu luyện này để biện minh cho cuộc bức hại mà họ phát động. Họ đã nói dối tất cả nhân dân Trung Quốc”.

Tôi giảng chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp cho ông ấy, ông ấy nói: “Hôm nay tôi đã hiểu ra một sự thật quan trọng”. Tôi bèn đưa cho ông ấy vài cuốn tài liệu chân tướng để ông ấy đọc thêm: “Ông hãy đọc cái này nhé. Mọi thứ nói trong đây đều là chuyện thật”.

Ông ấy đưa hai tay nhận tài liệu và xúc động nói: “Hôm nay cô đã cho tôi thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào!”

Tôi nói: “Mưa đang lớn hơn, ông mau vào trong nhà đi”. Ông ấy nói: “Có rất nhiều người đang ngồi bên ngoài tòa nhà, cô nên nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và phát những tài liệu này”. Tôi trả lời: “Ông thấy đó, mưa như trút nước và mọi người đều đang về nhà. Khi thời tiết tốt hơn, tôi sẽ trở lại và phát tài liệu”. Ông ấy cho tôi địa chỉ của mình và mời tôi đến chỗ ông ấy dùng bữa. Tôi cảm ơn ông ấy và rời đi.

Con muốn cảm ơn Sư phụ đã dạy con Pháp Luân Đại Pháp – một bộ Đại Pháp cao đức. Những lời giảng của Sư phụ đã giúp con dù ở trong hồng trần loạn thế này, khi các giá trị đạo đức đang tuột dốc, vẫn có thể đối xử chân thành và tử tế với tất cả mọi người.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/20/“世界上还有好人,还有可信赖的人”-440248.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/27/199683.html

Đăng ngày 18-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share