Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2022] Tôi đã bị bắt bớ và giam giữ nhiều lần vì đức tin đối với Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã cố gắng kiên trì bằng cách tuân theo giá trị Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Trong trại tạm giam mỗi phòng giam từ 10 đến 20 người, có khi lên tới 30 người. Chiếc giường gỗ lớn trong phòng giam không đủ chỗ cho tất cả mọi người, vì vậy một số người phải ngủ trên sàn xi-măng. Cửa phòng giam có một chiếc lưới kim loại lớn, giúp lính canh dễ dàng theo dõi người bị giam. Vào mùa đông mở cửa ngủ trên sàn rất lạnh, dễ bị ốm, khi ốm thì lại không được chữa trị, không có thuốc. Vì vậy, tù nhân thường cãi nhau về điều này. Tuy nhiên, hầu hết các học viên đều tình nguyện ngủ trên sàn và nhường chỗ trên giường của họ cho người khác.

Trong trại tạm giam các loại nhu yếu phẩm luôn trong tình trạng khan hiếm, giá cao gấp mấy lần so với bên ngoài. Người mới đến trại tạm giam thường không mang theo tiền. Ngay cả khi có tiền, họ cũng không được phép mua bất cứ thứ gì trong vòng 15 ngày đầu tiên. Vì vậy, các học viên Đại Pháp thường cho các tù nhân khác dầu gội đầu, xà phòng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh và nước giặt.

Mỗi tù nhân được phát một chậu nước nóng nhỏ để tắm rửa mỗi tháng một lần. Các học viên Đại Pháp thường cho người khác dùng nước nóng của họ, còn bản thân dùng nước lạnh. Họ không bao giờ bị ốm mặc dù phải nước lạnh để tắm rửa, kể cả vào mùa đông. Các tù nhân rất kính phục các học viên. Tôi ý thức được sự khác biệt giữa tôi và các đồng tu khác, vì vậy tôi cũng cho mọi nước nóng của mình và dùng nước lạnh. Tôi không cảm thấy lạnh chút nào. Thay vào đó, càng tắm tôi càng cảm thấy ấm hơn!

Cảnh sát thường đưa những người mới đến vào ban đêm. Họ không có chăn, không có chỗ để nằm, phải ngồi suốt đêm. Chỉ có các học viên sẽ đứng dậy, nhường, hoặc chia sẻ chăn với những người mới đến.

Hầu hết những người mới đến đều phải chịu sức ép lớn về tinh thần và thường rất lo lắng về tương lai của họ. Một số người còn khóc và không chịu ăn uống. Một số thậm chí còn tìm cách tự tử. Bất kể người mới đến như thế nào, chúng tôi đều chủ động bắt chuyện và giúp đỡ họ. Họ nhanh chóng làm quen với môi trường và nở nụ cười trên môi.

Người phụ nữ quyết định phải tồn tại vì gia đình

Một người phụ nữ 38 tuổi mắc tội bao che cho tội ngộ sát của chồng. Cô ấy nghĩ rằng chồng mình sẽ phải chịu bản án tử hình nên cô cũng không muốn sống, muốn tự tử.

Một đêm nọ, một người học viên ở cùng phòng giam cảm thấy người phụ nữ đó có chút kỳ lạ, liền an ủi cô ấy: “Tội ngộ sát thường không bị kết án tử hình, còn tội bao che có lẽ án phạt không quá năm năm. Nếu biểu hiện tốt sẽ được giảm án, vợ chồng chị vẫn có cơ hội đoàn tụ. Tự sát là có tội. Chị có trách nhiệm phải chăm sóc gia đình mình. Chị phải sống vì họ. Mắc nợ thì phải hoàn trả, đó chính là thiên lý. Chỉ cần chị thuận theo thiên ý, mọi việc sẽ tốt đẹp.”

Người phụ nữ ấy xúc động và bật khóc. Cô ấy nói: “Pháp Luân Công thật tốt. Không giống như những gì đã nói trên TV. Tôi sẽ nghe lời chị và sẽ không làm những điều ngu ngốc nữa. Tôi sẽ cố gắng ăn và sống cho tốt, tôi sẽ nghe lời học viên Pháp Luân Công.“

“Tôi sẽ không bao giờ bị bắt vào tù nữa”

Một phụ nữ khác đã bị kết án bốn năm tù vì dùng dao đâm trọng thương người khác. Chồng cô đã đóng cửa quầy hàng thịt của họ và bôn ba khắp nơi chi tiền, nhờ cậy các mối quan hệ và tìm luật sư để giúp cô. Nhưng họ đã nhanh chóng tiêu hết tiền, hai con của họ cũng phải bỏ học. Người phụ nữ này đã khóc rất nhiều: “Ước gì tôi biết về Chân-Thiện-Nhẫn sớm hơn, tôi sẽ nhẫn chịu tốt hơn và không để xảy ra sự việc này. Bây giờ tôi đã hủy hoại gia đình mình!”

Bách tính đều cần có Chân-Thiện-Nhẫn. Bản tính của họ đều là thiện lương và họ muốn trở thành người tốt. Tuy nhiên, xã hội hiện nay đã không còn tiêu chuẩn đạo đức ước thúc nữa, đó là lý do tại sao người ta làm những việc xấu. Sau đó, cô ấy nói với tôi: “Sau khi về nhà tôi nhất định sẽ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt và tôi sẽ không bao giờ phải vào tù nữa.”

Câu chuyện về hai chị em gái

Có hai chị em gái bị giam giữ, người chị 15 tuổi và người em 13 tuổi. Mẹ của họ đã tái hôn sau khi cha của họ qua đời. Người cha dượng thường xuyên đánh đập, mắng chửi mẹ của họ nên hai chị em đã bỏ nhà đi làm gái mại dâm suốt 3 năm trời. Họ kiếm được nhiều tiền và gửi về cho mẹ để xây một ngôi nhà mới. Cuộc sống ngày càng được cải thiện, cha dượng cũng đối xử tốt hơn với người mẹ. Hai chị em rất tự hào vì đã làm cho cuộc sống của mẹ tốt hơn. Một người nói một cách bất cần: “Chúng tôi vẫn dưới 18 tuổi và sẽ không bị kết án. Khi chúng tôi được thả chúng tôi lại có thể tiếp tục kiếm tiền.”

Khi thấy chúng tôi học Pháp và luyện công, hai chị em họ cũng muốn học theo. Vì vậy, tôi viết xuống vài bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm và gửi tặng họ. Họ đã nhanh chóng học thuộc và nhờ tôi chép lại tất cả các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm. Họ muốn mang các bài thơ về nhà cho mẹ và cha dượng. Hai chị em hứa sẽ hành xử tốt và bước đi trên con đường chân chính.

Lính canh nói với những tù nhân mới đến: “Hãy tìm các học viên Pháp Luân Đại Pháp!”

Tôi thực sự đã chứng kiến được sự vĩ đại của Đại Pháp. Pháp có thể quy chính nhân tâm, có thể tịnh hóa tâm hồn con người. Sau khi học Pháp, người ta sẽ tự nguyện tự giác muốn trở thành người tốt.

Khi chúng tôi mới đến trại tạm giam, lính canh theo dõi chúng tôi và không cho phép người khác nói chuyện với chúng tôi. Họ cũng phân công các trưởng phòng giam ngăn không cho người khác đến gần chúng tôi. Họ muốn theo dõi từng cử chỉ lời nói của các học viên Đại Pháp. Dần dần, các lính canh nhận thấy các phòng giam trở nên yên tĩnh hơn. Các vụ đánh nhau hoặc trộm cắp đã biến mất sau khi các học viên Đại Pháp đến.

Mọi người ở đó đều học cách tìm thiếu sót của bản thân và quan tâm đến người khác. Các lính canh sau đó nói với những người mới đến rằng hãy tìm đến các học viên để nghe một chút về Đại Pháp, để sau này không gặp rắc rối với pháp luật nữa.

Các học viên có lúc hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và các tù nhân sau đó cũng tham gia hưởng ứng. Đôi khi, lính canh còn nói Đại Pháp hảo và cho chúng tôi thêm thức ăn và nước uống.

Mọi người trong phòng giam đã chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp. Nhiều tù nhân đã cùng chúng tôi học Pháp và luyện công. Khi thiền định, tất cả chúng tôi đều ngồi trên giường, lính canh nhìn thấy vậy cũng không nói gì.

Lính canh nói:“Tôi thực sự là một người tốt”

Vào năm 2015, tôi lại bị bắt và đưa tới trại tạm giam trong vòng một tháng, vẫn là trại tạm giam trước đây, nhưng lính canh đã thay đổi, là một người trẻ tuổi và xinh xắn. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp một vài lần, nhưng cô ấy chỉ cười. Sau đó, cô ấy gọi tôi đến phòng làm việc. Cô ấy tắt màn hình camera giám sát và nói: “Trong thâm tâm tôi không bao giờ coi chị là tội phạm vì chị khác với những tù nhân khác. Chị thật tốt, và tôi tôn trọng đức tin của chị. Mặc dù tôi không thể trả tự do cho chị, nhưng tôi có thể giúp chị. Tôi đã giúp một vài học viên lớn tuổi trước đây. Tôi mua đường, sữa bột đậu nành và những thứ khác bằng tiền của mình. Tôi thực sự là một người tốt.” Tôi thực sự xúc động sau khi nghe điều này và cảm thấy hạnh phúc cho cô ấy.

Vài năm sau đó, tôi tình cờ gặp người lính canh này trong một khu dân cư. Thật vui khi được gặp lại cô ấy. Lần này, tôi đề nghị cô ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Cô ấy đồng ý, tôi đưa cho cô ấy một tập tài liệu Đại Pháp và một tấm bùa hộ mệnh. Cô ấy còn mời tôi đến nhà cô ấy chơi.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/26/按真善忍做好人-世人敬佩-439338.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/3/200162.html

Đăng ngày 16-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share