Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2022] Tôi năm nay 72 tuổi, là một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1998. Sau khi tu luyện, tôi đã được trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu của Đại Pháp và sức mạnh của phối hợp chỉnh thể giữa các học viên.

Một lần, nhà trường đã thông báo cho tôi cùng bốn học viên khác tham dự một cuộc họp do lãnh đạo nhà trường và phòng giáo dục địa phương tổ chức. Chúng tôi đều biết đây là cuộc họp bất thường vì chỉ có các học viên được yêu cầu tham dự. Vậy nên, chúng tôi đã chuẩn bị để giảng chân tướng cho họ.

Giảng chân tướng là chìa khóa vàng mà Sư phụ đã trao cho chúng ta để thức tỉnh lương tâm của chúng sinh. Thế gian này được Sư phụ khai sáng ra và chúng ta là những người đóng vai chính trong xã hội ngày nay. Tôi nghĩ rằng cuộc họp là một cơ hội tốt để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp, và tôi muốn tận dụng thật tốt khoảng thời gian này. Đại Pháp là Pháp môn tu luyện chân chính nhất, những gì Sư phụ bảo chúng ta làm là chính đáng nhất. Với tâm thái này, tôi vui vẻ tham dự cuộc họp.

Khi tôi đến phòng họp, ba trong số bốn học viên khác đã đến. Hiệu trưởng đang ngồi giữa bàn họp hình bầu dục cùng với Bí thư đảng, Phó hiệu trưởng trường tiểu học, Phó hiệu trưởng trường trung học cơ sở, Chánh văn phòng và một cán bộ Phòng Giáo dục. Họ ngồi một phía, còn các học viên chúng tôi ngồi ở phía bên kia.

Chúng tôi vẫn đợi đồng tu còn lại đến và không ai nói gì. Bầu không khí có chút căng thẳng. Tôi nghĩ rằng chúng tôi không nên đặt mình vào vị trí bị bức hại. Để làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, tôi hỏi hiệu trưởng về một giáo viên lâu năm đã nghỉ hưu sống trong khu dân cư của ông ấy. Giáo viên này được các đồng nghiệp trong thành phố chúng tôi đánh giá cao. Tôi kể về việc người ấy đã giúp tôi trong công tác giảng dạy như thế nào và tôi muốn đến thăm ông ấy. Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

20 phút sau, học viên thứ tư vẫn chưa xuất hiện, hiệu trưởng liền tuyên bố bắt đầu cuộc họp. Sau khi ông ấy giới thiệu chúng tôi với cán bộ Phòng Giáo dục, ông ấy đã yêu cầu một học viên chia sẻ suy nghĩ về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rất rõ ràng mạch lạc, bắt đầu từ những lời tiên tri trong lịch sử và sự hỗn loạn trong xã hội ngày nay. Cô ấy tiếp tục nói với họ rằng Đại Pháp đã truyền bá rộng rãi như thế nào và rất nhiều người đã nhận được phúc báo. Sau đó cô ấy nói về tiêu chuẩn đạo đức và sức khỏe của bản thân đã được cải thiện như thế nào nhờ tu luyện Đại Pháp.

Vì tính hiếu thắng, cô đã từng bị đặt biệt danh là sư tử cái. Nhưng Đại Pháp đã cải biến cô ấy. Cô ấy trở thành một người con gái tốt, một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một giáo viên tốt, và là một người tốt trong xã hội. Trong khi nói, cô ấy không tỏ ra kiêu ngạo hay khiêm tốn quá mức, chỉ bình tĩnh, vững vàng và biểu đạt rõ ràng. Lời nói của cô ấy đã chạm đến tâm của tất cả mọi người. Là một đồng tu, tôi không thể không khen ngợi cô ấy trong tâm. Cô ấy đã thể hiện được trí huệ mà Đại Pháp ban cho và vẻ đẹp nội tâm của một người tu luyện Đại Pháp. Lãnh đạo trường và phòng giáo dục đều mỉm cười tán thành.

Sau đó, hiệu trưởng yêu cầu học viên thứ hai phát biểu. Cô ấy nói rằng trước đây mình tu luyện một hình thức khí công khác và bị phụ thể. Nhưng nhờ tu luyện Đại Pháp, mọi vấn đề sức khỏe của cô đều đã được cải biến, trong đó có cả chứng rối loạn thần kinh nghiêm trọng. Đây là những sự thật có thể chứng thực Pháp và vạch trần sự vu khống và dối trá của chế độ cộng sản.

Người học viên thứ ba tiếp tục giải thích rằng các học viên Pháp Luân Công muốn giảng chân tướng và phát tài liệu là do cuộc bức hại mà cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động. Tôi chưa kịp mở lời, vị hiệu trưởng đã nói: “Tôi từng đến Nhật Bản, ở đó mọi người có thể công khai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây là tín ngưỡng của các bạn. Tuy nhiên, khi bạn đưa tài liệu cho người khác, bạn phải xem họ có muốn nhận hay không. Đừng ép mọi người nhận tài liệu.“ Sau đó ông ấy chỉ vào miệng mình và nói: “Chỉ nên dùng lời nói thôi.” Ý của ông ấy là chỉ nói mà không phát tài liệu thì sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng nào. Cứ như vậy, chúng tôi đã đóng vai trò chủ đạo trong cuộc thảo luận, cuối cùng vị hiệu trưởng dừng cuộc họp với một thái độ rất tích cực.

Sau đó, một học viên nói: “Tôi từng nghĩ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn nhiều.” Bởi vì cô ấy đã từng bị người khác dùng danh nghĩa tổ chức cuộc họp để lừa, kỳ thực lần đó cô ấy đã bị bắt và đưa đến một lớp tẩy não.

Vài năm sau, một cách tình cờ chúng tôi biết được rằng cuộc họp đó diễn ra vì hai học viên đã bị báo cáo và bị bắt vì đã phát tài liệu chia sẻ thông tin về Đại Pháp. Phòng 610 của thành phố sau đó đã báo cho Phòng Giáo dục địa phương với lời lẽ vu khống và yêu cầu họ trừng phạt hai người đó. Vì chúng tôi đã duy trì chính niệm và làm theo lời dạy của Sư phụ về việc giảng chân tướng, chúng tôi đã có thể loại bỏ các nhân tố tà ác ở các không gian khác và thể hiện sự chính trực, từ bi và an hòa của các đệ tử Đại Pháp. Tà ác sau đó đã bị giải thể.

Niệm đầu chân chính: Loại bỏ các nhân tố tà ác

Hơn 10 năm trước, tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông lớn tuổi đang hái rau gần một nhà máy. Khi con gái ông ấy đến, tôi cũng nói chuyện với cô ấy. Cô ấy chỉ cầm túi rau mà cha cô mới hái và rời đi. Tôi liền đi theo cô ấy để chia sẻ với cô ấy nhiều hơn, nhưng cô ấy vẫn im lặng.

Một ý niệm mạnh mẽ xuất hiện trong tâm tôi: Mình phải cứu cô ấy! Cô ấy bất ngờ cúi xuống nhặt rau. Tôi cũng cúi xuống và nói với cô ấy: “Chân Thiện Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cô ấy đột nhiên nói: “Anh mau đi đi. Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Tôi không nghe rõ lời cô ấy nói, chỉ đứng dậy và hướng về cô ấy rồi nói: “Cô gái trẻ, hãy nhớ: Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo. Những từ này có thể cứu mạng cô!” Cô ấy vội hô lên: “Mau rời đi. Tôi là nhân viên Phòng 610 tại nhà máy này, và chúng tôi đặc biệt phụ trách việc theo dõi các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Nhanh lên, hãy rời đi!” Sau khi đi được vài bước, tôi quay lại và nhắc cô ấy: “Cô hãy nhớ, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ngay khi tôi có ý niệm “Mình phải cứu cô ấy,” cô ấy đột nhiên đã chuyển từ ác niệm sang thiện niệm.

Tôi thực sự đã trải nghiệm được điều Sư phụ giảng:

“Chính niệm khả cứu thế trung nhân.” (Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

Phát chính niệm tập thể

Năm 2008, trước Thế vận hội Olympic Bắc Kinh, chính quyền leo thang đàn áp. Một ngày nọ, sau khi học Pháp nhóm tại nhà của học viên B, ba học viên ở lại để thảo luận về một hạng mục. Tôi được gọi đến đó từ một nhóm học Pháp khác. Ngay khi tôi đến và còn chưa kịp ngồi xuống, chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhanh chóng và có người hét lên: “B, hãy mở cửa!” Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến chúng tôi không có thời gian để suy nghĩ. Chúng tôi ngồi xuống, phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cảm thấy trường năng lượng rất mạnh. Sau khoảng tám phút, họ ngừng gõ cửa, và tôi nghe thấy tiếng bước chân lớn bước xuống cầu thang.

Vài ngày sau, B và tôi đến giảng chân tướng cho chủ tịch công đoàn của trường. Ông ấy nói với B: “Vài ngày trước, tôi bị cảnh sát gọi đến một cuộc họp. Họ định đến nhà anh để lục soát. Rất may là hôm đó anh không có nhà nên họ không thể làm gì được.”

B và tôi hiểu rằng đây là một kế hoạch đàn áp đã được vạch sẵn. Tuy nhiên, các nhân tố tà ác đã bị loại bỏ bởi chính niệm của chúng tôi, nhờ đó các cảnh sát có liên quan đã không phạm tội với Đại Pháp.

Đó là lần đầu tiên tôi thực sự trải nghiệm được sức mạnh kỳ diệu của chính niệm. Tôi hiểu ra tại sao Sư phụ yêu cầu chúng tôi phát chính niệm.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/3/10/439850.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/1/200134.html

Đăng ngày 02-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share