Bài viết của Xinming, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-01-2022] Tôi năm nay đã 90 tuổi. Lúc tôi còn trẻ, gia đình chúng tôi có khá đông thành viên bao gồm người lớn tuổi và trẻ nhỏ. Chồng tôi là người duy nhất có thu nhập hỗ trợ gia đình. Tôi ở nhà chăm sóc các cụ già và lo cho các con.
Cuộc sống của chúng tôi rất vất vả. Lúc ngoài 30 tuổi, tôi mới tìm được việc làm. Với thu nhập cộng thêm này, chúng tôi vừa đủ trang trải cuộc sống. Nhiều năm sau, con cái chúng tôi lớn lên và bắt đầu có gia đình riêng.
Tuy nhiên, cuộc đời tôi không bình yên hơn chút nào. Tâm tôi nặng trĩu vì tôi mắc vài căn bệnh bao gồm viêm túi mật, viêm gan, viêm phế quản, tiểu ra máu và các bệnh khác, mà bệnh ngày càng nặng.
Rồi một hôm, tôi bị trượt vỏ chuối, té và gẫy xương bánh chè thành nhiều mảnh. Bác sỹ đặt những miếng kim loại vào trong xương bánh chè để cố định các mảnh xương lại với nhau và sẽ tháo ra khi xương lành lặn. Tôi đi lại bằng một chân và buộc phải nghỉ hưu sớm.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp: Thân tâm được tịnh hoá
Suốt một đời cơ cực, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lúc về già.
Tháng 6 năm 1997, tôi đến công viên và nhìn thấy có nhiều người đang tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ vậy mình cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Với niệm đó, tôi đã tìm thấy một học viên ở tiểu khu của tôi và xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ cùng cô ấy. Đêm hôm đó, tôi cảm thấy rất nóng bức và không sao ngủ được.
Sau này, tôi mới biết rằng Sư phụ đã tịnh hoá cơ thể và ban cho tôi Pháp Luân. Sau đó, tôi bắt đầu nghe Pháp và luyện công hàng ngày.
Chỉ trong một tuần, mọi bệnh tật của tôi đều khỏi. Chân tôi cũng hồi phục và tôi có thể đi lại nhiều hơn và nhanh hơn. Tôi không gặp khó khăn khi luyện bài công pháp thứ hai, bài Pháp Luân Trang pháp. Tôi thậm chí còn có thể luyện bài tĩnh công thiền định với hai chân ngồi ở thế song bàn. Tôi cũng có thể đi bộ hai hoặc ba tiếng đồng hồ mà không thấy mệt.
Sư phụ đã cứu tôi từ biển khổ! Mỗi khi nghĩ đến cuộc đời trước đây của mình, tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn, không sao có thể diễn tả niềm biết ơn vô hạn của tôi đối với Sư phụ.
Từ mù chữ đến biết chữ
Tôi tham gia nhóm luyện công ở công viên mỗi ngày. Tôi cũng muốn đọc các sách Đại Pháp và có một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Nhưng tôi không biết đọc. Trước đây tôi chỉ đến vài lớp học buổi tối để học chữ nhưng thuận theo thời gian tôi đã quên hết mọi thứ đã học. Tôi không biết phải làm sao. Tôi buồn vì không thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân.
Sư phụ từ bi đã nhìn thấy khó khăn của tôi và luôn giúp tôi ngộ ra thêm các Pháp lý khi tôi nghe các bài giảng Pháp. Tại nhóm học Pháp, tôi cố gắng đọc sách Chuyển Pháp Luân theo các đồng tu. Bằng cách này, dần dần tôi ngày càng biết được nhiều chữ hơn.
Tôi càng đọc Pháp thì càng thích đọc. Hiện giờ tôi có thể tự đọc Pháp. Tôi đọc hai bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và cũng đọc những kinh văn khác của Sư phụ và Tuần báo Minh Huệ. Tôi cũng không cần dùng kính để đọc.
Con trai hỏi tôi: “Mẹ, mẹ chưa từng đi học thì sao có thể đọc chữ phồn thể được ạ?” Tôi nói với cháu là Sư phụ đã dạy tôi. Ngoài việc đọc, tôi còn nghe các bài chia sẻ của các đồng tu từ hai đến ba tiếng đồng hồ vào ban đêm.
Sinh mệnh được kéo dài dành cho tu luyện
Sau khi chồng tôi qua đời vào năm 2009, các con đề nghị tôi đến sống chung. Tuy nhiên, tôi nhất quyết chỉ ở một mình.
Tôi không muốn các con giới hạn việc tôi ra ngoài vì lo lắng cho tôi. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho tôi là để tôi tu luyện, không phải để tôi tận hưởng cuộc sống người thường.
Tôi luyện công hai lần mỗi ngày, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối. Tôi luyện trạm trang trong một tiếng và ngồi song bàn thiền định trong một tiếng rưỡi.
Mỗi ngày, tôi thức dậy vào lúc 3 giờ 30 sáng. Sau khi luyện công buổi sáng, tôi học Pháp và sau khi ăn sáng, tôi ra ngoài giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.
Tôi có sức khoẻ tốt, lưng thẳng và thị lực tốt. Tôi tràn đầy năng lượng và đi lên, xuống toà nhà năm tầng dễ dàng mà không thấy mệt.
Tôi giúp các học viên khác phân phát tài liệu có thông tin về Đại Pháp và cuộc bức hại. Đôi lúc, khi hết tài liệu Đại Pháp, tôi phát mã QR cho mọi người đọc trực tuyến để họ có thể nhận ra sự dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những lời tuyên truyền giả dối của nó.
Sau khi đại dịch bùng phát, tôi phát bùa hộ mệnh cho những người hữu duyên. Tôi muốn giúp những người thiện lương thoát khỏi tai ương và giúp những ai bị đầu độc bởi những lừa dối của ĐCSTQ thức tỉnh và thoái các tổ chức của ĐCSTQ (Đảng, Đoàn, Đội).
Mỗi ngày, chúng tôi khuyên được hơn một chục người làm tam thoái. Các đồng tu và tôi thay phiên nhau giảng chân tướng và chúng tôi hỗ trợ nhau bằng chính niệm.
Thụ ích từ việc tu luyện Đại Pháp
Một hôm, tôi vô ý té xuống con dốc bên vệ đường khi phân phát lịch Pháp Luân Đại Pháp. Tôi toát mồ hôi lạnh và nghĩ: “Nếu là người thường thì tôi có thể thiệt mạng rồi“.
Tôi tự đi về nhà và không dùng đến thuốc. Tôi không ngừng luyện công và hồi phục trong một tuần. Tôi biết tôi có Sư phụ quản và tôi sẽ không sao.
Sức khoẻ của tôi tốt và tôi tự chăm sóc bản thân, nấu ăn và giặt giũ quần áo. Con gái và con dâu của tôi rất hiếu thuận, thường đến giúp tôi lau dọn nhà cửa và mang thực phẩm đến cho tôi.
Lương hưu của tôi được 3.000 tệ mỗi tháng. Tôi không đi khám bác sỹ, cũng không uống thuốc và các con không cần tiền của tôi. Đối với tôi, số tiền như vậy là quá đủ. Sư phụ không cần đến một xu từ tôi nhưng Ngài đã ban cấp cho tôi sức khoẻ mà có dùng tiền cũng không mua được.
Trong tiểu khu ngày càng có ít người lớn tuổi như tôi và họ mắc nhiều căn bệnh. Một số thì nằm liệt giường, và một số thì mất trí nhớ.
Thấy tôi đi ra đi vào tiểu khu hàng ngày, hàng xóm nói: “Bà ơi, sức khoẻ của bà tốt như vậy là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Thậm chí bà còn không cần chống gậy để đi. Tuổi tác đã cao nhường ấy mà bà vẫn không cần người chăm sóc cho bà”.
Tôi nói với họ: “Tôi sống thọ và khoẻ mạnh vì tôi được thụ ích khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp“.
Tôi không buôn chuyện với hàng xóm về chuyện người khác, tôi không nghe họ bàn tán ai đúng ai sai trong các gia đình ở tiểu khu. Tôi luôn ghi nhớ trách nhiệm của mình là cứu người.
Mọi người hay hỏi tôi nhiều lần rằng tôi bao nhiêu tuổi và họ không thể tin tôi đã 90 tuổi. Họ hỏi tôi bí quyết trường thọ và tôi bảo họ: “Tôi không dùng thực phẩm bổ sung sức khoẻ mà chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi càng tu luyện thì cơ thể càng dẻo dai”.
Một số người nói: “Ở độ tuổi đã cao như bà mà sức khoẻ vẫn dồi dào, bà đã cho chúng cháu thấy Pháp Luân Đại Pháp có hiệu quả kỳ diệu đối với việc chữa bệnh khoẻ người“.
Các đồng tu cũng nói: “Tình trạng thể chất của bà đang nói mọi người biết vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp”.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/28/437210.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/5/199407.html
Đăng ngày 14-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.