Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-01-2022] Tôi năm nay 70 tuổi và mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Trước đó, khả năng miễn dịch của tôi rất kém, tôi bị viêm túi mật, gan phù, viêm dạ dày, loãng xương và chóng mặt. Tôi đã uống nhiều thuốc nhưng bệnh vẫn rất nặng. Thậm chí, tôi đã cố gắng tự sát vài lần nhưng không thành.

Đúng vào lúc tôi nghĩ rằng cuộc đời mình thế là hết rồi, thì tôi tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tính (phẩm chất đạo đức) của tôi dần được cải thiện, và thân thể tôi đã được Sư phụ Lý Hồng Chí thanh lý. Mọi bệnh tật của tôi đã biến mất, Đại Pháp đã cho tôi một sức khỏe tốt cũng như sự hạnh phúc và bình an. Tôi quả thật là người vô cùng may mắn!

Có rất nhiều chuyện kỳ diệu đã xảy ra trong quá trình tu luyện của bản thân. Tôi muốn chia sẽ ra đây những câu chuyện liên quan đến con trai cả của mình.

Con trai không còn phản đối việc tu luyện của tôi

Một ngày nọ, con trai tôi đột nhiên nói với tôi với thái độ nghiêm trọng: “Mẹ ơi, mẹ không được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa nhé”. Tôi hỏi cháu vì sao?

Cháu trả lời: “Mẹ không biết là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có thể tàn nhẫn đến mức nào hay sao? Nhiều học viên Đại Pháp đã bị bắt và thậm chí bị giết. Không ai có thể tìm thấy xác của họ. Mẹ không thể nói lý lẽ với ĐCSTQ”. Tôi hỏi cháu lấy thông tin này từ đâu. Cháu nói với tôi rằng đã đọc một số tờ rơi về cuộc bức hại.

Vào năm 2011, tôi bị bắt bất hợp pháp và bị kết án một năm trong trại lao động cưỡng bức. Ba con trai của tôi đã dành ba tháng để tìm kiếm trại lao động mà tôi đang bị giam giữ và đến gặp tôi. Các lính canh từ chối cho các cháu vào, điều này đã khiến các con trai tôi tức giận và chúng bắt đầu tranh cãi với lính canh. Cuối cùng thì các cháu cũng được phép gặp tôi.

Sau khi được thả, tôi tiếp tục ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, để họ có thể được cứu. Các con trai của tôi rất sợ hãi và cố gắng ngăn cản tôi.

Con trai lớn của tôi xuất hiện trước cửa nhà tôi trong tình trạng say rượu và trên tay vẫn còn cầm một chai rượu. Tôi nói: “Con trai, con đã uống quá nhiều rồi. Hãy lên giường và ngủ đi“.

Cháu nói không. Sau đó cháu chỉ vào máy tính và máy in của tôi và nói: “Con đến đây để đập tan mấy thứ này”.

“Con trai, con không được làm thế!”

Cháu nói: “Con nhất định phải làm thế đó mẹ. Mẹ làm tất cả chúng con lo lắng khi dùng những thứ này!”. Sau đó cháu đi về hướng máy tính và máy in.

Tôi nhanh chóng ngăn cháu lại: “Con trai, nếu con muốn đập phá nó, hãy đập mẹ trước đi!”

“Con không dám động đến mẹ. Mẹ là mẹ của con!”

Tôi nói: “Những thiết bị này đáng giá hơn cái mạng già này của mẹ con đấy!. Con trai. Mẹ không muốn con phá hủy những thiết bị dùng để giảng chân tướng và cứu người. Con sẽ tạo ra vô lượng nghiệp chướng, và con sẽ phải trả giá vì điều đó!”

Lúc đó tôi bật khóc: “Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ đã không nói cho con rõ ràng về sự quan trọng và thần thánh của những việc mẹ đang làm. Khi những ngày đó đến và mọi chân tướng hiển lộ, con sẽ vô cùng tự hào về mẹ của con đó, và con sẽ hiểu là con may mắn nhường nào!”

Cháu cũng bắt đầu nức nở. Chai rượu rơi khỏi tay cháu. Con trai tôi đã khóc suốt trên đường trở về nhà và nói với vợ: “Anh sẽ không cố gắng ngăn cản mẹ nữa”.

Con dâu tôi trả lời: “Nhờ trời phù hộ mà mẹ có được sức khỏe tốt từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đó anh!”

Kể từ đó, con trai tôi không cố gắng ngăn cản tôi. Bây giờ, khi cháu nhìn thấy tôi làm tài liệu giảng chân tướng, cháu chỉ mỉm cười. Và khi cháu nhờ tôi giúp đón con, cháu thường nói: “Mẹ ơi, mẹ có thời gian không? Con không muốn làm phiền những gì mẹ đang làm.”

Cứu người trong khi chăm lo cho con

Một hôm, tôi nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ con trai cả: “Mẹ ơi!, con bị ngã. Bác sĩ bảo rằng chân con bị gãy rồi”.

Tôi nói: “Con trai, đừng lo. Mẹ đang đến bệnh viện ngay đây”.

Tôi vội vàng đến bệnh viện và thấy con trai tôi không thể cử động được. Mẹ vợ cháu đề nghị chúng tôi thuê hai người để chăm sóc cháu. Tôi nói không cần thuê ai, rằng tôi sẽ tự chăm sóc cho con.

Bà ấy cảm thấy không chắc về điều đó: “Chị đã 60 tuổi rồi. Chị không thể làm điều đó cả ngày lẫn đêm nổi đâu!”. Tôi bèn thuyết phục bà ấy rằng mình có thể ở lại và chăm sóc cho cháu mà không có vấn đề gì.

Con trai tôi bị đau liên tục. Bụng cháu trướng to, và không thể ăn được. Tôi đề nghị cháu niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Cháu phàn nàn: “Con đã ra nông nỗi này rồi, mà mẹ còn bảo con nói những lời này sao!“

“Bởi vì tình trạng của con. Nên con rất cần Đại Pháp bảo hộ đó”.

Cháu bèn nhắm mắt và niệm câu chân ngôn. Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên mà tôi đến bệnh viện này, và rất có thể có những người hữu duyên sẽ được gặp tôi và nghe được chân tướng. Vì vậy, tôi đã cố gắng nói chuyện với nhiều người hơn.

Vào giờ ăn trưa, tôi phụ giúp mang thức ăn cho bệnh nhân và dọn dẹp sau đó. Khi căng-tin bệnh viện đang làm bánh bao, tôi cũng đến giúp.

Một người đàn ông lớn tuổi trong khu điều trị của con trai tôi bị trượt đĩa đệm. Khi đi đại tiện, ông không thể cúi xuống để xả bồn cầu. Mùi hôi xộc vào khu vực, mọi người đều bịt mũi và nhìn người đàn ông một cách ghê tởm. Tôi đi vào nhà vệ sinh và thấy phân ở khắp nơi, vì vậy tôi đã dọn dẹp nó. Sau đó, mỗi lần ông ấy ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đều đi dọn dẹp theo sau ông ấy.

Ông cụ xúc động rơi nước mắt. Ông nói với con trai tôi: “Mẹ của cháu là người tuyệt vời nhất trên thế giới. Khi bà ấy về già, hãy đối xử thật tốt với bà nhé!”

Bác sĩ của con trai tôi là một người đàn ông lớn tuổi. Một ngày nọ, ông ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi và ngạc nhiên khi biết tôi đã 64 tuổi. Vị bác sĩ đó nói: “Trông chị thực sự rất khỏe mạnh! Và chị quả là một người tốt bụng. Ngày nay có quá ít người tốt!”

Tôi trả lời: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Đại Pháp đã dạy chúng tôi trở thành người tốt.” Ông ấy rất ngạc nhiên. Sau đó tôi hỏi ông ấy có biết về Pháp Luân Đại Pháp không.

“Biết một chút. Có mấy người ở làng tôi tập môn này, nhưng tôi không biết rõ lắm”.

Tôi bắt đầu giải thích với ông ấy rằng cả thế giới đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng ĐCSTQ không thích điều đó và đã phát động một cuộc đàn áp tàn bạo.

“ĐCSTQ đã bắt giữ, giam giữ và tống rất nhiều học viên vào tù. Họ thậm chí còn giết các học viên và bán nội tạng của họ để kiếm lời! Những tội ác của ĐCSTQ sẽ không được Trời tha thứ. Vì vậy, Trời sẽ diệt ĐCSTQ”.

“Nhiều người Trung Quốc tốt bụng đã bị buộc phải gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ. Nếu ai đó là thành viên của ĐCSTQ, người đó sẽ bị trừng phạt khi ĐCSTQ bị tiêu diệt. Đây là lý do tại sao các học viên Đại Pháp chúng tôi liều mạng khuyên mọi người thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Đây sẽ là cách duy nhất để giữ an toàn cho họ”.

Vị bác sĩ nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp liên tục bảo mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi không phải là một đảng viên, nhưng tôi đã từng tham gia Đoàn TNCS và Đội TNTP của ĐCSTQ. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi nó”.

Vài ngày sau, tôi ăn trưa với khoảng 20 người, bao gồm cả bác sĩ, bốn sinh viên của ông ấy và bệnh nhân. Bác sĩ đột nhiên quay về phía tôi và nói lớn: “Chị có thể vui lòng cho mọi người ở đây biết về Pháp Luân Đại Pháp được không?”

Tôi đã đứng lên: “Có ai biết Pháp Luân Đại Pháp là gì không?” Tôi bắt đầu giải thích về môn tu luyện, cuộc đàn áp của ĐCSTQ và lý do tại sao mọi người nên thoái Đảng. Mọi người chú ý lắng nghe. Ngày hôm sau, tôi đã giúp nhiều người trong số họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bao gồm cả các sinh viên của vị bác sĩ đó.

Trong bệnh viện, nhiều người đến và đi nên tôi tận dụng từng cơ hội để giảng chân tướng cho họ.

Một ngày nọ, một bệnh nhân mới chuyển đến phòng của con trai tôi. Tôi dự định giảng chân tướng cho anh ấy khi con trai tôi đi ngủ, vì tôi không muốn cháu lo lắng về sự an toàn của tôi. Nhưng con trai tôi lại không đi ngủ vào ngày hôm đó. Vì vậy, tôi đã nhờ Sư phụ Lý giúp cháu đi vào giấc ngủ, và ngay sau đó, con trai tôi đã ngủ say.

Tôi bắt đầu trò chuyện với bệnh nhân mới. Tôi hỏi anh ấy liệu cháu ấy có nghe nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ để giữ an toàn hay không. Cháu nói rằng đã nghe về nó nhưng không thoái.

Tôi giải thích: “Khi cháu gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ, cháu được yêu cầu cam kết dành cả cuộc đời mình cho ĐCSTQ. Một lời thề không thể được thực hiện một cách tùy tiện đâu. Nó là sẽ được hoàn thành như thế. Chỉ bằng cách giữ khoảng cách với đảng, người ta mới có thể sống sót trong thảm họa. Cháu có hiểu ý cô muốn nói gì không?“

Anh ấy nói: “Giờ thì cháu đã hiểu. Cháu không gia nhập đảng. Nhờ cô giúp cháu xin thoái khỏi Đoàn TNCS và Đội TNTP được không?”.

Tôi cảm thấy rất vui cho cháu ấy. Vài ngày sau, cháu đã được xuất viện.

Bác sĩ dự đoán vết thương của con trai tôi sẽ mất ít nhất ba tháng để chữa lành, nhưng cháu đã có thể đi lại chỉ trong một tháng. Sau khi chúng tôi trở về nhà, mẹ vợ của con trai tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp quả là tuyệt vời! Chị vậy mà đã có thể chăm sóc cháu cả ngày lẫn đêm trong suốt một tháng cơ đấy!”. Bà ấy cười: “Tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vậy!”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/8/435421.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/1/199360.html

Đăng ngày 14-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share