Bài viết bởi Thanh Sơn, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc kể lại

[MINH HUỆ 08-02-2022] Tôi là một nông dân. Vợ tôi, con trai tôi và tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên phạm vi toàn quốc. Cho dù có cố gắng bôi nhọ Đại Pháp đến đâu thì ĐCSTQ cũng không thể làm lung lay niềm tin kiên định của chúng tôi vào Đại Pháp. Vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp từ lâu đã bén rễ vào trong tâm thức của chúng tôi.

Tháng 11 năm 2022, cảnh sát bắt giữ đứa con trai mới 16 tuổi của tôi. Họ nói rằng cháu định đến Bắc Kinh và gây rối trật tự xã hội. Rõ ràng là họ muốn tống tiền chúng tôi. Nếu chúng tôi không hối lộ họ, họ sẽ đưa con trai tôi đến trại lao động cưỡng bức hoặc tệ hơn. Tôi nghĩ: “Họ thực sự đang lợi dụng cuộc bức hại này để thăng tiến bản thân! Nếu họ làm điều này với con trai tôi, họ sẽ tiếp tục và làm điều tương tự với con của người khác. Tôi phải ngăn chúng lại. Nếu chúng ta để họ tiếp tục điều này, thì cuối cùng chính họ sẽ bị tiêu diệt.“

Chúng tôi tình cờ có một tập tài liệu mà vợ tôi nhận được khi cô ấy làm việc trong một nhà hàng. Nó có thông tin về Trại Lao động Cưỡng bức Mã Tam Gia ở tỉnh Liêu Ninh. Các lính canh đã lột quần áo của các học viên nữ và đẩy họ vào trong phòng giam nam. Điều này cho thấy rằng ĐCSTQ đã hoàn toàn đánh mất lương tâm của mình. Tôi cầm tập tài liệu và đến nhà của trưởng đồn cảnh sát.

Vợ ông ta ra mở cửa. Vì không biết tôi nên cô ấy hỏi: “Ông là ai? Ông cần gì?”. Tôi nói: “Gần đây chồng của chị đã được bổ nhiệm vào chức vụ trưởng đồn cảnh sát. Ông ấy muốn đạt được thành tích để nhanh chóng được thăng chức nên ông ấy đã bắt con trai tôi. Cảnh sát đã cáo buộc nó lên kế hoạch đến Bắc Kinh để gây rối trật tự xã hội. Con trai tôi mới 16 tuổi và đang học cấp 2! Làm sao mà cháu có thể đến Bắc Kinh? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp tuân theo Chân Thiện Nhẫn là người tốt và luôn nghĩ cho người khác. Chúng tôi không làm bất cứ điều gì xấu. Đó có phải là một tội ác? Đây là một tập tài liệu. Xin vui lòng xem qua. Tôi hy vọng chị có thể hiểu những gì đang thực sự xảy ra!”

Cô ấy nhận tập tài liệu. Tôi tiếp tục nói: “Các học viên đã làm tập tài liệu này bằng tiền của chính họ. Vui lòng trả lại cho tôi sau khi cô đọc nó xong. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp không nói dối, tất cả thông tin trong tập tài liệu đều là sự thật. Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, chị có thể đến tỉnh Liêu Ninh để tự mình điều tra. Tôi sẽ thanh toán chi phí đi lại cho chị”.

Sáng hôm sau, tôi đã mang 2.000 Nhân dân tệ đến cho cô ấy. Tôi cho tiền vào một chiếc túi nhựa trong suốt và tất cả đều ở dạng tờ 1 Nhân dân tệ, 5 Nhân dân tệ và 10 Nhân dân tệ. Tôi đã gõ vào cánh cửa. Khi cô ấy mở túi tiền ra, mắt cô ấy đỏ và sưng lên. Tôi đưa tiền cho cô ấy và nói: “ Năm nay, tôi đã bán hành lá của mình với giá 3.000 Nhân dân tệ. Đây là 2.000 nhân dân tệ để chị đến tỉnh Liêu Ninh, để điều tra xem thông tin đó có đúng sự thật hay không”. Cô ấy không nhận tiền và nói: “Chúng tôi không thể nhận tiền, chúng tôi không thể nhận nó! Tôi tin rằng thông tin trong tài liệu là đúng sự thật”.

Ngay sau khi về đến nhà, cảnh sát trưởng gọi cho tôi, yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát. Từ giọng điệu của ông ấy, tôi cảm thấy ông ta đang bực bội. Tôi nói: “Tôi không làm gì sai cả. Tôi không đi!“ Ông ấy lập tức hạ giọng và nhẹ nhàng nói: “Mời anh đến cho. Tôi chỉ muốn hỏi anh một điều, không có gì khác”. Tôi nghĩ: “Ông ta đang cố lừa mình đến đó để có thể bắt tôi chăng. Mình nên làm gì đây?”

Đột nhiên, câu nói “mỗi một vị đều là người thân của Sư phụ…” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương 2004) xuất hiện trong đầu tôi. Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) nói với chúng tôi rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là người thân của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng tôi phải đi, phải giúp cảnh sát trưởng. Tôi nhờ anh trai đi với mình, muốn anh ấy làm nhân chứng nếu họ bắt tôi. Tôi không muốn cho họ có cơ hội bịa đặt tội ác để bắt tôi rồi lừa dối và gây hiểu lầm cho gia đình tôi.

Khi chúng tôi đến đồn, cảnh sát trưởng mời chúng tôi ngồi xuống. Ông ấy hỏi tôi: “Anh lấy tập tài liệu đó ở đâu?”. Tôi nói: “Ai đó đã bỏ nó và vợ tôi đã nhặt nó lên”. Ông ấy hỏi lại: “Anh đã nói gì với vợ tôi khiến cô ấy khóc?”. Tôi nói: “Vợ ông là một người tốt, cô ấy rất tốt bụng! Con cái của ông cũng rất giỏi. Tôi hy vọng sau này họ sẽ không bị liên lụy vì những điều xấu xa mà ông đã và đang làm! Hãy nhìn Hồng vệ binh và những kẻ nổi loạn trong cuộc Cách mạng Văn hóa, họ đã hành động một cách thái quá nhưng cuối cùng, ai trong số họ đã thoát khỏi sự trừng phạt? Vợ của ông đang lo lắng cho ông! Ông là trụ cột của gia đình, lỡ có chuyện gì xảy ra với ông thì họ sống sao được? Tất nhiên, cô ấy phải buồn chứ!“

Ông ấy cúi đầu, im lặng tiếp tục lắng nghe. Tôi tiếp tục: “Tôi thực sự lo lắng cho ông! Tôi đã đưa cho ông tập tài liệu để ông có thể biết ĐCSTQ đã làm gì. Họ có còn là con người không? Họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp trong tương lai. Người đang làm Thần đang nhìn! Ông nên suy nghĩ về điều đó và ngừng theo dõi các học viên đi thôi!”. Nói xong tôi đứng dậy bỏ đi.

Vào thứ Sáu, tôi đã đến nhà ông ấy. Thứ Hai tuần sau, con trai tôi được trả tự do. Sau đó, bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, cảnh sát trưởng như một người khác. Ông ấy cười và khuyên tôi: “Hãy chú ý an toàn nhé!”

Sau đó ông ấy đã được điều chuyển sang một vị trí khác và từ đó không còn tham gia vào bất cứ điều gì liên quan đến cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/8/438577.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/18/199232.html

Đăng ngày 10-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share